Connect with us

Sách hay

Truyện hư cấu

Được phát hành

,

Cuốn sách bao gồm 17 truyện, là tập hợp những truyện liên kết với nhau vì những chủ đề chung như giấc mơ, mê cung, triết gia, thư viện, gương soi, các nhà văn hư cấu và thần thoại. Tác phẩm của Borges đóng góp cho dòng văn chương triết lý và viễn tưởng, ảnh hưởng lớn tới phong trào hiện thực huyền ảo của văn chương Mỹ Latinh thế kỷ 20.

Truyện ngắn “Khu vườn những lối đi rẽ đôi” do Nguyễn An Lý dịch được in trong cuốn “Truyện hư cấu”. Theo Borges, đây là một câu chuyện trinh thám.

Ở trang 242 cuốn Lịch sử chiến tranh châu Âu của Liddell Hart, ta đọc được rằng một cuộc tấn công gồm mười ba sư đoàn Anh (có sự hậu thuẫn của nghìn tư khẩu pháo) đánh vào phòng tuyến Serre-Montauban đã được lên kế hoạch diễn ra vào ngày 24 tháng bảy 1916 nhưng bị hoãn tới sáng ngày 29. Mưa lớn (đại úy Liddell Hart ghi chú) đã gây ra sự chậm trễ này – nhân tiện nói thêm, việc đó không có ảnh hưởng gì lớn.

Bản khai sau đây, được đọc ám tả, đọc lại và ký tên bởi tiến sĩ Vũ Thôn, nguyên giáo sư Anh văn tại trường Hochschule Thanh Đảo, rọi một ánh sáng bất ngờ vào sự việc. Bản ghi thiếu hai trang đầu.

“… và tôi gác máy. Ngay lập tức, tôi nhận ra cái giọng vừa trả lời bằng tiếng Đức. Đấy là đại úy Richard Madden. Sự có mặt của Madden trong căn hộ của Viktor Runeberg có nghĩa là dấu chấm hết cho mọi nỗ lực của chúng tôi và – nhưng điều này có vẻ cực kỳ thứ yếu, hoặc lẽ ra tôi cần phải thấy là thứ yếu – cho cả mạng sống của chúng tôi nữa. Thế nghĩa là Runeberg đã hoặc bị bắt hoặc bị thủ tiêu.

Trước khi Mặt trời lặn xuống ngày hôm đó, tôi sẽ chịu chung số phận. Madden không biết nương tay. Đúng hơn, hắn buộc phải không biết nương tay. Một tay Ireland dưới sự chỉ huy của người Anh, một kẻ bị vu là thiếu nhiệt tâm, có lẽ còn mang tâm phản trắc, làm sao có thể bỏ qua không cảm tạ cơ may thần diệu này: Phát hiện ra, tóm được, có thể còn trừ khử hai điệp tình của Đế quốc Đức?

Tôi đi lên phòng mình; một cách ngớ ngẩn, tôi khóa cửa và quăng mình nằm ngửa trên cái giường sắt hẹp. Ngoài cửa sổ chỉ thấy những mái ngói mọi ngày và Mặt trời sáu giờ sau mây. Thật không tin nổi rằng cái ngày không điềm triệu cũng không biểu tượng này lại là ngày diễn ra cái chết không cách nào thoát được của tôi.

Bất kể cha tôi đã chết, bất kể tôi từng là đứa trẻ trong khu vườn đối xứng của Hải Phong, chẳng lẽ tôi, lúc này, sắp chết sao? Rồi tôi nghĩ rằng tất cả điều xảy đến đều xảy đến đích xác với ta, đích xác lúc này. Hàng thế kỷ nối tiếp hàng thế kỷ, nhưng mọi việc xảy ra đều ở phút giây hiện tại; hằng hà vô số con người trên không, trên mặt đất và trên biển, nhưng mọi điều thực sự xảy đến là xảy đến với tôi…

Ký ức gần như không chịu nổi về khuôn mặt ngựa của Madden xóa sạch những suy tưởng lan man đó. Giữa nỗi căm ghét và kinh sợ (bây giờ tôi không ngại nói về kinh sợ nữa: vì giờ tôi đã qua mặt được Richard Madden, vì giờ họng tôi mong mỏi sợi dây thừng) tôi chợt nghĩ rằng tên lính ồn ào và hiển nhiên mừng rỡ kia không ngờ rằng tôi nắm giữ Bí mật ấy.

Tên địa điểm là vị trí đích xác bãi tập kết pháo binh mới của quân Anh trên sông Ancre. Một con chim quệt qua nền trời xám và tôi mù lòa chuyển nó thành một cỗ máy bay và cỗ máy bay đó thành vô số máy bay (trên nền trời Pháp) hủy diệt bãi tập kết kia bằng những quả bom chiều thẳng đứng.

Giá tôi, trước khi bị viên đạn bịt mồm, có thể hét lên cái tên ấy cách nào vang tới tận nước Đức… Cái giọng người của tôi thì yếu ớt. Làm thế nào đến được tai Sếp? Đến tai con người ốm yếu và đáng ghét, không biết gì về Runeberg và tôi ngoại trừ rằng chúng tôi đang ở Staffordshire, đang hoài công đợi tin tức từ chúng tôi trong văn phòng trơ trọi ở Berlin, dò hết báo này đến báo khác…

Tôi nói lớn: Phải chạy thôi. Tôi ngồi dậy không tiếng động, trong sự im lặng hoàn hảo một cách vô ích, như thể Madden đã bắt đầu rình mò tôi. Có gì đó mách bảo – có thể đơn thuần tôi đang tự diễn với mình để chứng minh mình thật sự không còn đường thoát – khiến tôi kiểm tra lại túi áo túi quần.

Tôi tìm thấy những gì tôi biết mình sẽ thấy: cái đồng hồ Mỹ, sợi dây chuyền bằng kền và đồng xu hình vuông, chùm thìa khóa với những chiếc thìa vô dụng mở khóa căn hộ của Runeberg sẽ là bằng chứng tố cáo tôi, cuốn sổ tay, một lá thư mà tôi định bụng hủy ngay lập tức (rồi không hủy), một cu ron, hai si linh và vài xu, bút chì xanh đỏ, khăn tay, súng sáu còn một viên đạn.

Một cách ngớ ngẩn, tôi cầm lấy nó đỡ thử trong tay để lấy thêm can đảm. Tôi mơ hồ nghĩ rằng một phát súng thì có thể nghe thấy từ rất xa. Trong mười phút kế hoạch của tôi đã chín. Cuốn danh bạ điện thoại cho tôi tên của con người duy nhất đủ khả năng truyền đi tin này: người đó sống ở vùng ngoại ô Fenton, cách đây chưa đến nửa giờ đi tàu.

Tôi hèn. Bây giờ tôi nói vậy, vì giờ tôi đã hoàn thành một kế hoạch mà không ai có thể nói là không liều lĩnh. Tôi biết rằng đấy là một việc làm khủng khiếp.

Không phải tôi làm thế vì nước Đức, không hề. Chẳng có gì quý giá với tôi ở đất nước đó, đất nước đã đẩy tôi vào bước đường hèn mạt là làm gián điệp. Thêm nữa, tôi biết một người Anh – một người khiêm nhường – mà tôi thấy sánh ngang với Goethe… Tôi được hầu chuyện ông không quá một giờ, nhưng trong một giờ ấy ông là Goethe…

Tôi làm thế, bởi tôi cảm thấy rằng Sếp có chút coi thường những người thuộc chủng tộc tôi – vô số những bậc tổ tiên hợp lại trong tôi. Tôi muốn chứng tỏ rằng một kẻ da vàng cũng có thể cứu được những đội quân của hắn.

Thêm nữa, tôi cần chạy trốn tên đại úy. Bàn tay hắn và giọng hắn có thể dội lên cửa nhà tôi bất cứ lúc nào. Tôi mặc đồ trong im lặng, tạm biệt mình trong gương, xuống nhà, liếc một vòng con phố tĩnh lặng rồi đi ra.

Ga tàu không xa nhà quá, nhưng tôi nghĩ tốt hơn nên gọi xe. Tôi lập luận rằng như thế này ít có nguy cơ bị nhận ra hơn; thực tế là giữa phố vắng vẻ tôi cảm thấy mình phơi ra lồ lộ.

Tôi nhớ đã bảo ông đánh xe dừng một quãng trước cửa trung tâm. Tôi đi vào cố tình chậm rãi và gần như khó nhọc; tôi cần đến làng Ashgrove, nhưng tôi mua vé đến một ga xa hơn. Chỉ còn vài phút là đến lúc tàu khởi hành, lúc tám giờ năm mươi. Tôi chạy vội; phải đến chín rưỡi mới có chuyến kế.

Sân ga hầu như không có ai. Tôi đi qua các toa: tôi nhớ có vài người nông dân, một bà mặc đồ tang, một thanh niên ngấu nghiến đọc Biên niên ký của Tacitus, một người lính bị thương và vui vẻ. Mãi rồi tàu cũng chuyển bánh.

Một người tôi biết mặt chạy đến rìa sân ga nhưng đã muộn. Đấy là đại úy Richard Madden. Rụng rời, run rẩy, tôi sụp vào góc trong cùng dãy ghế, xa khỏi tấm cửa kính đáng sợ.

Từ cảm giác rã rời tôi chuyển sang một nỗi vui sướng gần như khốn khổ. Tôi tự nhủ rằng tôi đã bắt đầu trận quyết đấu và đã thắng đòn đầu tiên, bằng cách né được đòn địch thủ, dù chỉ trong bốn mươi phút, dù chỉ nhờ ưu ái của ngẫu nhiên.

Tôi lập luận rằng thắng lợi nhỏ mọn này dự báo chiến thắng hoàn toàn. Tôi lập luận rằng nó không hề nhỏ mọn, vì không có sự chênh lệch quý giá mà bảng giờ tàu tặng cho tôi, thì tôi đã nằm tù, hoặc chết rồi.

Tôi lập luận (không kém phần ngụy biện) rằng niềm vui hèn nhát của tôi chứng tỏ rằng tôi là một người đủ sức đưa cuộc phiêu lưu này đến đoạn kết có hậu. Sự yếu đuối đã trở thành nguồn sức mạnh sẽ không bỏ rơi tôi.

Tôi thấy trước rằng con người sẽ buông mình cho những việc từng ngày càng bạo tàn hơn; chẳng mấy chốc tất cả những người còn lại chỉ là lính tráng và trộm cướp; tôi tặng họ lời khuyên này: Kẻ thực hiện một việc bạo tàn phải tưởng tượng mình đã hoàn thành việc đó, phải áp đặt cho mình một tương lai cũng bất khả vãn hồi như quá khứ.

Và như thế tôi đi tiếp, trong khi đôi mắt tôi, đôi mắt của một kẻ đã chết, ghi nhận ngày trôi qua mà rất có thể là ngày cuối, và đêm tỏa rộng dần. Tàu chạy êm ru giữa những cây tần bì. Rồi tàu dừng lại, gần như giữa đồng trống. Không ai xướng tên ga. Ashgrove? tôi hỏi vài thằng bé đứng trên sân ga. Ashgrove, chúng đáp. Tôi xuống tàu.

Nguồn: https://zingnews.vn/truyen-ngan-borges-khu-vuon-nhung-loi-di-re-doi-post1435962.html

Sách hay

Cảm nhận mùa xuân bằng mọi giác quan

Được phát hành

,

Bởi

Qua những vần thơ trong trẻo, tác giả Tú Uyên mời bạn đọc khám phá mùa xuân trọn vẹn bằng mọi giác quan trong cuốn sách tranh thơ “Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy”.

Ban khong can nhin thay anh 1

Tú Uyên (trái) cùng em Hachi đọc sách Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy. Cả hai bạn đều tham gia các lớp sáng tác cho thiếu nhi tại Ô Cửa Sách. Ảnh: Ô Cửa Sách.

Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy được phát triển ý tưởng từ một sáng tác trước đó của Tú Uyên – truyện có tranh minh họa Mùa xuân Đà Lạt mà tác giả ấp ủ từ chương trình sáng tác đầu xuân năm 2024 của Ô Cửa Sách và dần hoàn thiện vào mùa hè.

Tác phẩm có cốt truyện đơn giản song không kém phần dễ thương: hành trình du xuân và gợi nhớ những kỷ niệm Tết xưa của cô bé Linh. Tết đối với em là dịp được cùng những người thân yêu trong gia đình và bè bạn ghé thăm nhiều địa điểm thú vị của thành phố quê hương như chùa Linh Phước, chợ đêm, đồi Cù, hồ Xuân Hương, trang trại, quảng trường Lâm Viên,…

Những chi tiết trong câu chuyện dường như đến từ trải nghiệm của chính Tú Uyên, vì vậy mà hành trình cảm nhận xuân diễn ra thật tự nhiên, bình dị nhưng gợi nhắc: Tết là “những ngày rảnh rỗi để cả nhà được ở bên nhau và cùng nhau tạo nên những ‘kỷ niệm'” – như cô bé Linh đã thành công nhắn nhủ mẹ mình ở cuối truyện.

Truyện của cô bạn sinh năm 2010 được chia sẻ trên trang Ô Cửa Sách, được bè bạn đón nhận và góp ý. Từ nhận xét của người đọc rằng “truyện Mùa xuân Đà Lạt đầy chất thơ”, tác giả bèn tiến hành viết một phiên bản hoàn toàn bằng thơ.

Đầu năm nay, Tú Uyên ra mắt tác phẩm tranh thơ Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy, lần này hiện diện trong hình hài một cuốn sách in. Vẫn là câu chuyện về mùa xuân Đà Lạt với những địa danh quen thuộc, song cuốn sách thể hiện sự trưởng thành rõ rệt trong sáng tác của Tú Uyên: phần lời là bài thơ theo thể năm chữ, phần hình ảnh được trau chuốt hơn về nét vẽ và màu sắc.

Và đặc biệt, lần này hình ảnh không chỉ đóng vai trò minh họa cho câu chuyện. Song hành và vẫn có sự tương ứng, liên kết nhất định, nhưng trong tập sách này, lời thơ và hình ảnh dường như có thể độc lập kể câu chuyện của riêng mình.

Hai câu mở đầu Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn ở đây” là lời khẳng định, mời gọi bạn đọc bước vào hành trình khám phá không khí giao mùa bằng những giác quan ngoài thị giác: Mùa xuân ở trong “gió nhẹ”, “nắng ấm”, “nước dịu hiền”, trong “lún phún vạt cỏ non” mà đôi chân, đôi tay có thể cảm nhận. Mùa xuân là những âm thanh “trẻ con đùa gọi bạn / chim gọi bầy hòa ca”, tiếng gọi, tiếng rao trong chợ hoa, chợ Tết. “Xuân còn là hương vị” của mứt tết, bánh chưng, quả khô. Khứu giác lại tận hưởng mùa xuân với “hương đất ẩm, hương hoa”, “hương nhang trầm”.

Phần hình ảnh cuốn sách giới thiệu một nhân vật đặc biệt: bạn mèo Miu cùng Linh dạo chơi khắp nơi tại Đà Lạt. Chìa khóa để xâu chuỗi câu chuyện nằm tại phần giới thiệu nhân vật rất đặc biệt ở trang 4: chân dung Miu nhìn từ đằng sau cùng dòng “Dành tặng các bạn sinh ra không phải để cảm nhận thế giới bằng đôi mắt”. Lời giải sẽ được gợi mở ở phần cuối sách.

Cuốn sách ra đời từ mong muốn của Tú Uyên là được đọc sách cho các bạn khiếm thị, làm sao diễn tả vẻ đẹp của mùa xuân mà không cần dùng đến thị giác.

Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy là một trong hai tác phẩm đầu tiên trong bộ sách “Khi trẻ là tác giả”, giới thiệu sáng tác của các em nhỏ tại Ô Cửa Sách.

Đại diện Ô Cửa Sách cho biết việc xuất bản sách xuất phát từ ước muốn chia sẻ niềm vui đọc sách với mọi trẻ em. Khi bạn đọc mua một cuốn sách, một cuốn tương tự sẽ được gửi đến cho trẻ em ít có điều kiện tiếp xúc với sách hơn, thông qua nguồn quỹ hình thành từ thù lao tác giả và đội ngũ biên tập.

Nguồn: https://znews.vn/cam-nhan-mua-xuan-bang-moi-giac-quan-post1528179.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Cùng mèo Miu cảm nhận mùa xuân bằng mọi giác quan

Được phát hành

,

Bởi

Qua những vần thơ trong trẻo, tác giả Tú Uyên mời bạn đọc khám phá mùa xuân trọn vẹn bằng mọi giác quan trong cuốn sách tranh thơ “Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy”.

Ban khong can nhin thay anh 1

Tú Uyên (trái) cùng em Hachi đọc sách Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy. Cả hai bạn đều tham gia các lớp sáng tác cho thiếu nhi tại Ô Cửa Sách. Ảnh: Ô Cửa Sách.

Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy được phát triển ý tưởng từ một sáng tác trước đó của Tú Uyên – truyện có tranh minh họa Mùa xuân Đà Lạt mà tác giả ấp ủ từ chương trình sáng tác đầu xuân năm 2024 của Ô Cửa Sách và dần hoàn thiện vào mùa hè.

Tác phẩm có cốt truyện đơn giản song không kém phần dễ thương: hành trình du xuân và gợi nhớ những kỷ niệm Tết xưa của cô bé Linh. Tết đối với em là dịp được cùng những người thân yêu trong gia đình và bè bạn ghé thăm nhiều địa điểm thú vị của thành phố quê hương như chùa Linh Phước, chợ đêm, đồi Cù, hồ Xuân Hương, trang trại, quảng trường Lâm Viên,…

Những chi tiết trong câu chuyện dường như đến từ trải nghiệm của chính Tú Uyên, vì vậy mà hành trình cảm nhận xuân diễn ra thật tự nhiên, bình dị nhưng gợi nhắc: Tết là “những ngày rảnh rỗi để cả nhà được ở bên nhau và cùng nhau tạo nên những ‘kỷ niệm'” – như cô bé Linh đã thành công nhắn nhủ mẹ mình ở cuối truyện.

Truyện của cô bạn sinh năm 2010 được chia sẻ trên trang Ô Cửa Sách, được bè bạn đón nhận và góp ý. Từ nhận xét của người đọc rằng “truyện Mùa xuân Đà Lạt đầy chất thơ”, tác giả bèn tiến hành viết một phiên bản hoàn toàn bằng thơ.

Đầu năm nay, Tú Uyên ra mắt tác phẩm tranh thơ Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn tràn đầy, lần này hiện diện trong hình hài một cuốn sách in. Vẫn là câu chuyện về mùa xuân Đà Lạt với những địa danh quen thuộc, song cuốn sách thể hiện sự trưởng thành rõ rệt trong sáng tác của Tú Uyên: phần lời là bài thơ theo thể năm chữ, phần hình ảnh được trau chuốt hơn về nét vẽ và màu sắc.

Và đặc biệt, lần này hình ảnh không chỉ đóng vai trò minh họa cho câu chuyện. Song hành và vẫn có sự tương ứng, liên kết nhất định, nhưng trong tập sách này, lời thơ và hình ảnh dường như có thể độc lập kể câu chuyện của riêng mình.

Hai câu mở đầu “Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn ở đây” là lời khẳng định, mời gọi bạn đọc bước vào hành trình khám phá không khí giao mùa bằng những giác quan ngoài thị giác: Mùa xuân ở trong “gió nhẹ”, “nắng ấm”, “nước dịu hiền”, trong “lún phún vạt cỏ non” mà đôi chân, đôi tay có thể cảm nhận. Mùa xuân là những âm thanh “trẻ con đùa gọi bạn / chim gọi bầy hòa ca”, tiếng gọi, tiếng rao trong chợ hoa, chợ Tết. “Xuân còn là hương vị” của mứt tết, bánh chưng, quả khô. Khứu giác lại tận hưởng mùa xuân với “hương đất ẩm, hương hoa”, “hương nhang trầm”.

Phần hình ảnh cuốn sách giới thiệu một nhân vật đặc biệt: bạn mèo Miu cùng Linh dạo chơi khắp nơi tại Đà Lạt. Chìa khóa để xâu chuỗi câu chuyện nằm tại phần giới thiệu nhân vật rất đặc biệt ở trang 4: chân dung Miu nhìn từ đằng sau cùng dòng “Dành tặng các bạn sinh ra không phải để cảm nhận thế giới bằng đôi mắt”. Lời giải sẽ được gợi mở ở phần cuối sách.

Cuốn sách ra đời từ mong muốn của Tú Uyên là được đọc sách cho các bạn khiếm thị, làm sao diễn tả vẻ đẹp của mùa xuân mà không cần dùng đến thị giác.

Bạn không cần nhìn thấy, mùa xuân vẫn ở đây là một trong hai tác phẩm đầu tiên trong bộ sách “Khi trẻ là tác giả”, giới thiệu sáng tác của các em nhỏ tại Ô Cửa Sách.

Đại diện Ô Cửa Sách cho biết việc xuất bản sách xuất phát từ ước muốn chia sẻ niềm vui đọc sách với mọi trẻ em. Khi bạn đọc mua một cuốn sách, một cuốn tương tự sẽ được gửi đến cho trẻ em ít có điều kiện tiếp xúc với sách hơn, thông qua nguồn quỹ hình thành từ thù lao tác giả và đội ngũ biên tập.

Nguồn: https://znews.vn/cung-meo-miu-cam-nhan-mua-xuan-bang-moi-giac-quan-post1528179.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Tư duy kinh tế để sống tinh tế

Được phát hành

,

Bởi

Tác giả Tạ Tôn Bác không chỉ mang tới cho bạn đọc những góc nhìn về tài chính cá nhân, tài chính doanh nghiệp mà còn đem lại nhiều kiến thức về kinh tế vĩ mô. Trong cuốn sách này, tác giả có những góc nhìn mới lạ, từ tổng quan tới chi tiết của những mảnh ghép về kinh tế, từ đó phân tích hành vi con người và xã hội dưới góc nhìn về “tiền”.

Câu chuyện bỏ học để khởi nghiệp của Bill Gates đã truyền cảm hứng cho nhiều người. Thành công ấy đến từ nỗ lực bền bỉ trong suốt một hành trình dài không mệt mỏi.

Thien kien ke song sot anh 1

Câu chuyện khởi nghiệp của Bill Gates đã truyền cảm hứng cho nhiều người trẻ theo đuổi giấc mơ. Ảnh: F.T.

Nhiều doanh nhân nổi tiếng đã bỏ học để khởi nghiệp, chẳng hạn Bill Gates bỏ học để thành lập Microsoft, Steve Jobs bỏ học để thành lập Apple, Mark Zuckerberg bỏ học để thành lập Facebook, v.v.

Thế là hàng loạt các cuốn sách “truyền cảm hứng” đề xướng quan điểm học không quan trọng, đọc sách cũng vô ích, dẫn đến hệ quả một số thanh niên nổi loạn, cho rằng bản thân có thể tiến tới tương lai xán lạn mà không cần bằng cấp giống họ.

Thiên kiến kẻ sống sót cho chúng ta biết rằng những doanh nhân bỏ học lập nghiệp thành công chỉ có từng ấy người, còn đa số các doanh nhân đều có kiến thức và nền tảng giáo dục vững chắc. Kể cả những doanh nhân bỏ học cũng vậy, trường mà họ bỏ là Harvard, riêng việc đỗ vào ngôi trường này thôi đã chứng minh họ là “kẻ sống sót”.

Tổng kết một câu với thiên kiến kẻ sống sót chính là càng chăm chú quan sát sự thật trước mắt thì bạn càng rời xa chân tướng.

Thống kê học giải thích hiện tượng này bằng thuật ngữ “khuynh hướng lựa chọn”, tức là chúng ta bỏ qua tính ngẫu nhiên và tính toàn diện của mẫu khi thực hiện thống kê, chỉ xem xét mẫu cục bộ nên ảnh hưởng tới kết luận về tổng thể.

Như ví dụ về điều tra tình hình mua vé tàu Tết ở trên: A là toàn bộ những người muốn mua vé tàu, bao gồm: A1 là những người đã mua được vé, A2 là những người muốn nhưng không mua được vé. Những người đã ở trên tàu chắc chắn thuộc nhóm A1. Trong quá trình điều tra, đối tượng khảo sát của phóng viên chỉ là một phần nhỏ thuộc nhóm A1, từ đó dẫn đến sai lệch trong thống kê.

Trên cơ sở này, chúng ta có thể áp dụng vào thực tế để lý giải những ví dụ cụ thể của “thiên kiến kẻ sống sót”.

Bạn còn nhớ “Squidward Tentacles” ở World Cup 2010 chứ? Ngôi sao lớn nhất của kỳ World Cup năm đó không phải một cầu thủ mà chính là chú bạch tuộc Paul đến từ Thủy cung Oberhausen, Đức, đã dự đoán một cách thần kỳ kết quả của đội tuyển Đức bảy lần liên tiếp. Tuy nhiên, thật ra đó là ví dụ điển hình về thiên kiến kẻ sống sót.

Rất nhiều loài động vật đã tham gia dự đoán World Cup vào mùa hè năm đó: khỉ ở Philippines, lạc đà không bướu ở Mexico, voi ở châu Phi, bò ở Bulgaria và thậm chí cả gấu trúc ở Trung Quốc. Chẳng qua những con vật này không dự đoán đúng nên không có phương tiện truyền thông nào đưa tin, và chú bạch tuộc Paul trở thành người may mắn.

Trong giới kinh doanh, thiên kiến kẻ sống sót được phản ánh qua tình trạng mọi người thường bị ám ảnh bởi kinh nghiệm thành công mà bỏ qua những bài học từ thất bại.

Trường Kinh doanh Stanford xây dựng một loạt các bài giảng nặng ký “Viewfrom the top”, thường xuyên mời các doanh nhân hoặc nhà đầu tư thành đạt trên toàn cầu chia sẻ kinh nghiệm kinh doanh của họ, cả Steve Jobs và Bill Gates đều từng tham gia. Nhưng sau vài năm diễn thuyết, ban tổ chức nhận thấy những chia sẻ này dường như không giúp ích nhiều cho những người khởi nghiệp. Nguyên nhân bởi:

Những người lên sân khấu chia sẻ về thành công của mình đều tương đối nổi tiếng, trong khi những người thua cuộc chẳng hề được biết đến, lời rao giảng của các chuyên gia có thể khiến người nghe đánh giá quá cao xác suất thành công thông qua đầu tư.

Do điều kiện hạn chế hoặc ảnh hưởng của yếu tố tâm lý, những người thành công khó đảm bảo tính hợp lý, khách quan và thường có xu hướng phóng đại khả năng của mình, bỏ qua yếu tố may mắn, coi nhẹ rủi ro mà mình đã gặp phải vào thời điểm đó.

Vì vậy, có thể nói rằng thành công không thể học hỏi, bởi mọi kinh nghiệm thành công đều không phổ biến.

Thiên kiến kẻ sống sót còn được gọi là “người chết không biết nói”. Phép ẩn dụ này xuất phát từ lĩnh vực y học, chỉ người sống mới có cơ hội đứng ra đánh giá hiệu quả của phương pháp điều trị, còn người chết không có cơ hội ra mặt để tranh luận.

Trong cuộc sống, những ví dụ dễ thấy nhất là “họ hàng của tôi uống thuốc này khỏi bệnh”, “một đứa bạn của tôi đi khám bác sĩ Đông y này”… Cho dù mối quan hệ giữa bạn và bạn thân có tốt đến mấy đi chăng nữa, đáng tin cậy và tôn trọng tới mức nào thì đều bình đẳng khi đứng trước quy luật khách quan, bệnh tật và thuốc men sẽ không ưu ái người thân thiết với bạn chỉ vì bạn yêu thích họ.

Chúng ta thường đặt hào quang cho những người thành công, cho rằng hành vi của họ dẫn đến thành công. Thực tế, có thể họ đã làm sai và chỉ may mắn sống sót. Có thể những người không sống sót cũng làm như vậy nhưng họ đâu còn cơ hội nói ra, và dù nói cũng chưa chắc có người nghe.

Nguồn: https://znews.vn/bill-gates-vi-du-dien-hinh-ve-thien-kien-cua-ke-song-sot-post1532944.html

Tiếp tục đọc

Xu hướng