Connect with us

Sách hay

Linh ứng

Được phát hành

,

Kể câu chuyện có thật về hành trình của gia đình nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn đi tìm hài cốt liệt sĩ Nguyễn Minh Khôi, cuốn sách cho thấy dẫu thời gian có qua đi thì vết thương chiến tranh vẫn còn đó, vẫn dày vò những người ở lại.

Được cử sang Liên Xô học, nhưng Nguyễn Minh Khôi đã từ chối cơ hội này, vì anh suy nghĩ “Lúc đất nước cần tuổi trẻ hy sinh và cống hiến, mình lại không có mặt thì em không thể”.

Năm 1955-1958, quan hệ giữa bố tôi và anh Khôi từ khi miền Bắc hoàn toàn giải phóng, bề ngoài là yên bình và phải đạo, nhưng bên trong, dường như vẫn ẩn náu những sóng ngầm. Tôi biết bố tôi rất thương yêu anh, một thứ tình yêu nhẫn nại và thiên vị, không phải chỉ vì anh là con trai trưởng, là cháu đích tôn của dòng họ Nguyễn Hữu, vì thực tâm, bố tôi trân trọng dòng họ Đỗ Mai Lĩnh ở Xuân Mai, Phúc Yên bên mẹ tôi hơn. Cũng không phải anh Khôi luôn xuất sắc cả trong việc học hành lẫn quan hệ cộng đồng, vì riêng phần này, bố tôi không những không thích mà còn nhiều lo lắng về những biến động khôn lường.

Lo lắng đấy, nhưng can ngăn thì không. Đối với những sơ sót của anh trong vụ lao động gây quỹ giúp bạn nghèo ở Phà Đen, vụ “cách mạng” chuồng xí ở Trần Nhật Duật, ông đều tỏ ra rộng lượng, mặc dù sau mỗi vụ, nỗi lo lắng về anh lại chồng chất cao hơn. Trong khi anh Khôi, có lẽ tin rằng mình đã rất hiểu bố nên không nghĩ tới những nỗi lo của bố. Khi sự lo lắng quá giới hạn thì sóng ngầm sẽ nổi lên thành bão.

Năm cuối cấp hai của anh Khôi, trường Chu Văn An của anh tổ chức cho học sinh đi lao động nhiều ngày ở nông trường An Khánh, Xuân Mai, Hòa Bình. Đây là nông trường của anh em bộ đội miền Nam tập kết ra Bắc sau hiệp định Genève 1954, chia cắt hai miền Nam Bắc. Những ngày sống và làm việc ở đây, anh Khôi, với bản tính quảng giao, chan hòa, luôn thu hút những người quanh mình, đã kết thân được với nhiều người…

Sau đợt lao động này, các anh ở nông trường, vào những dịp chiều thứ bảy, chủ nhật, kéo nhau về Hà Nội, tụ tập ở Câu lạc bộ Thống Nhất, nằm ở góc đường Lê Thái Tổ, Hàng Trống, nơi dành riêng cho những sinh hoạt, hội họp, của cán bộ, bộ đội miền Nam tập kết, cách nhà tôi chưa đầy trăm mét. Các anh đều thích kéo nhau về nhà tôi, coi anh Khôi là em kết nghĩa, còn bố tôi thì các anh nhận là bố nuôi. Họ còn nói vui nhà tôi là Câu lạc bộ Thống Nhất 2.

Những năm tháng đó, Hà Nội được gọi là vùng từng bị địch tạm chiếm. Cán bộ quản lý thành phố các cấp, các ngành, hầu hết từ chiến khu về, thường xuyên được nhắc nhở phải tuyệt đối đề cao cảnh giác để không bị “ăn đạn bọc đường”. Còn học sinh từ lớp năm trở lên, mỗi đầu niên khóa đều phải khai lại lý lịch gia đình. Nhà nào có người làm việc hoặc dính líu ít nhiều đến chế độ cũ thì có cố giấu cũng không giấu được, còn nhà có người di cư vào Nam không ai biết thì sống để bụng, chết mang theo.

Giờ, được sống giữa những người miền Nam thoải mái, phóng khoáng, nghĩ gì nói đó, kiểu một ngày sống bên nhau cũng là đồng hương, bố tôi như một người khác hẳn, tri âm gặp tri kỷ, ông cũng nghĩ gì nói đó, ôn lại những ngày tháng mình từng sống trong Nam, với các “đồng hương”. Gia đình tôi ảnh hưởng rất nhiều từ nếp sống khắc kỷ và phải đạo bên gia tộc Mai Lĩnh của mẹ tôi, với gam màu chủ đạo là trầm và ít sôi động, nên ngày nào bố tôi vui là cả nhà đều vui.

Chính những ngày bố tôi cởi mở cùng các khách từ nông trường, tôi – thằng bé luôn nghe hóng chuyện người lớn – mới biết bố từng làm báo và xuất bản ở Sài Gòn thời mặt trận Bình Dân mấy năm 1936-1939; cụ ngoại là Đỗ Văn Phong, nhân sĩ chống Pháp, vượt ngục ở Guyana về, sống rồi mất tại Bạc Liêu năm 1931; cậu ruột Đỗ Hữu Bảo là rể Bến Tre, bộ đội Việt Minh, hy sinh trong kháng chiến chống Pháp 1947; dì ruột Đỗ Thị Doanh làm dâu ở Sài Gòn từ năm 1941… Trước đó tôi chỉ biết chuyện ông bà ngoại, gia đình dì Diệu, cùng gần nửa gia tộc Mai Lĩnh đã di cư vào Nam năm 1954 đang ở Sài Gòn, điều mà hiển nhiên là bố tôi đã dặn có chết cũng phải giấu.

Linh ung anh 1

Nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn trong bảo tàng NXB Mai Lĩnh (Ảnh chị Bích Ngân chụp Tết Nhâm Dần 2022). Nguồn: firstnews.

Trong số các khách nông trường Xuân Mai có trung tá Huỳnh Văn Dương, tức Bảy Dương. Anh là dân Sài Gòn – Gia Định ra Bắc tập kết, là cấp phó phụ trách nông trường. Từ việc quý anh Khôi, đến việc biết bố tôi, hai bên trò chuyện mới vỡ ra bố anh cũng là dân làm báo ở Sài Gòn. Sau, anh Bảy được điều về Hà Nội, công tác tại Ban Tổ chức Trung ương, thường xuyên qua lại nhà tôi như người trong gia đình.

Một buổi tối, anh Bảy đến nhà gặp bố tôi. Sau đó, bố tôi gọi anh Khôi ra phòng khách.

– Những ngày qua, bố có nhờ anh Bảy lo một việc hệ trọng về tương lai của con. Vì không biết việc có thành hay không, nên bố vẫn giấu, không cho con biết. Nay việc đã xong, bố mới gọi con để báo tin mừng.

Anh Khôi nhìn anh Bảy:

– Chuyện gì thế ạ?

Bố tôi bảo anh Bảy:

– Con cho em biết đi.

Anh Bảy nói:

– Anh đã thu xếp xong các thủ tục để em nằm trong số một trăm học sinh Việt Nam xuất sắc được cử sang Liên Xô học vào tháng sáu này. Đây là lứa được Trung ương chủ trương đưa đi đào tạo làm lực lượng kế thừa trong tương lai…

Anh Khôi:

– Thật là quá bất ngờ. Được đến quê hương cách mạng tháng Mười, cái nôi của cách mạng vô sản thế giới, thiên đường của chủ nghĩa xã hội, là mơ ước của bao nhiêu người.

– Như vậy, tháng sáu này sẽ đi. Tức là ngay từ bây giờ, phải lo các thủ tục giấy tờ ở trường Chu Văn An, rồi cắt chuyển hộ khẩu, làm hộ chiếu xuất cảnh…

Anh Khôi đắn đo:

– Em biết phải rất thương em, anh mới dành được cho em cơ hội đi học này, nhưng em có ý kiến được không?

– Em cứ nói.

– Được đi học em rất mừng, nên để mất cơ hội này, em sẽ rất tiếc. Tuy nhiên, em đang là một Đoàn viên Thanh niên Cứu quốc. Đất nước tuy hòa bình, nhưng vẫn hai miền chia cắt, kẻ thù Mỹ – Diệm vẫn ở bên kia bờ Bến Hải, trong khi miền Bắc đang vô vàn khó khăn về mọi mặt… nên em muốn nhường suất đi này cho bạn khác… Em sẽ học vào lúc khác… Lúc đất nước cần tuổi trẻ hy sinh và cống hiến, mình lại không có mặt thì em không thể.

Bố tôi quá bất ngờ, gắt:

– Con tưởng đây là chuyện đùa chắc?

Anh Bảy vội xuê xoa:

– Con xin bố bình tĩnh. – Rồi anh tiếp tục nói với anh Khôi. – Em nói về hiện tại của đất nước thì rất đúng và anh càng quý em hơn. Nhưng tương lai thì sao? Nếu ngay từ bây giờ, chúng ta không chuẩn bị lực lượng cho tương lai, khi thống nhất đất nước mới lo thì Việt Nam sẽ tụt hậu so với thế giới.

Anh Khôi:

– Thiếu em thì vẫn có hàng vạn bạn khác giỏi hơn… Riêng phần em, em đang muốn phấn đấu để có những thứ mình đang thiếu.

– Thứ gì?

– Đó là “thép đã tôi trong lửa đỏ và nước lạnh”.

Nguồn: https://znews.vn/tuoi-tre-hy-sinh-va-cong-hien-post1452591.html

Sách hay

Sự trỗi dậy và suy tàn của Đế chế thứ ba

Được phát hành

,

Bởi

William L.Shirer đã có cơ hội được quan sát, tường thuật cuộc sống của Đức Quốc xã từ năm 1925 khi làm một phóng viên tác nghiệp ở đây. Sau chiến tranh, ông tham dự các phiên tòa xử tội phạm chiến tranh. Ông đã bỏ ra 5 năm rưỡi để rà soát từng đống tài liệu. Từ những nguồn này và cũng từ thông tin tự thu thập ở Đức và Châu Âu trong hơn 4 thập kỷ, ông đã tổng hợp nên một biên niên sử nhân loại.

Hitler bạo miệng tuyên bố rằng Đế chế Thứ Ba ra đời ngày 30 tháng 1 năm 1933 sẽ kéo dài 1.000 năm.

Vào đêm trước ngày ra đời Đế chế Thứ Ba, bầu không khí căng thẳng bao trùm thành phố Berlin. Hầu như mọi người đều biết rằng nền Cộng hòa Đức sắp cáo chung. Trong hơn một năm, chế độ này đã tàn lụi một cách nhanh chóng. Giống như người tiền nhiệm Franz von Papen, Tướng Kurt von Schleicher chẳng quan tâm mấy đến số phận của chế độ Cộng hòa và càng ít quan tâm hơn đến nền dân chủ. Cả hai đã giữ chức vụ Thủ tướng do Tổng thống Đức chỉ định mà không thông qua Nghị viện.

Ngày 28 tháng 1 năm 1933, Kurt von Schleicher đột nhiên bị vị Tổng thống già nua, Thống chế von Hindenburg, bãi nhiệm chức vụ Thủ tướng chỉ sau 57 ngày nắm quyền. Adolf Hitler, thủ lĩnh Quốc xã, Đảng lớn nhất của Đức, đòi nắm chức vụ Thủ tướng của một nước Cộng hòa dân chủ mà ông nguyện sẽ tiêu diệt.

Nhiều tin đồn lan truyền trong ngày cuối tuần mùa đông định mệnh ấy và tin đồn gây quan ngại nhất không phải là vô căn cứ. Có tin cho biết Schleicher định âm mưu với Tướng Kurt von Hammerstein, Tư lệnh Lục quân, để làm cuộc nổi loạn với sự hậu thuẫn của doanh trại Potsdam nhằm bắt giữ Tổng thống và thành lập chế độ độc tài quân phiệt. Có cả tin đồn về việc Quốc xã định cướp chính quyền.

Đội ngũ S.A. ở Berlin, được hỗ trợ bởi những cảm tình viên Quốc xã trong lực lượng cảnh sát, định chiếm lấy khu Wilhelmstrasse, nơi tọa lạc Dinh Tổng thống và phần lớn văn phòng các bộ. Cũng có tin đồn về một cuộc tổng đình công.

Hitler anh 1

Hitler – Cái tên ám ảnh của một giai đoạn lịch sử nhân loại. Ảnh: BBC.

Ngày 29 tháng 1 năm 1933, hàng trăm nghìn công nhân biểu tình ở trung tâm Berlin để phản đối việc chỉ định Hitler làm Thủ tướng. Một trong những lãnh đạo công nhân cố bắt liên lạc với Tướng von Hammerstein nhằm đề xuất hành động kết hợp giữa quân đội và nghiệp đoàn nếu Hitler được chỉ định cầm đầu Chính phủ. Trước đó, trong cuộc nổi loạn Kapp năm 1920, một cuộc tổng đình công cũng đã giúp cứu nguy cho nền Cộng hòa sau khi Chính phủ trốn chạy khỏi thủ đô.

Trong những ngày này, Hitler đi đi lại lại trong căn phòng ở khách sạn Kaiserhof ở Quảng trường ReichskanzlerplatzA cách Phủ Thủ tướng không xa. Tuy lo lắng, nhưng ông vẫn tin chắc rằng thời khắc của mình sắp đến. Trong gần một tháng, ông bí mật đàm phán với Papen và phe Hữu bảo thủ. Ông phải dung hòa. Ông không thể lập được một Chính phủ Quốc xã thuần túy, nhưng trở thành Thủ tướng của một Chính phủ liên hiệp gồm 11 thành viên và 8 người trong số đó tuy không phải là Quốc xã, nhưng đã đồng ý với mưu đồ xóa bỏ nền Cộng hòa thì lại là chuyện có thể.

Chỉ có một kẻ ngáng đường duy nhất, chính là vị Tổng thống già nua, cứng rắn. Mới chỉ vào ngày 26 tháng 1 thôi, Tổng thống còn nói với Tướng Kurt von Hammerstein rằng ông “không hề có ý định trao cho viên hạ sĩ người Áo ấy chức Bộ trưởng Quốc phòng hay chiếc ghế Thủ tướng của nước Đức”.

Tuy thế, dưới ảnh hưởng của người con trai – Thiếu tá Oskar von Hindenburg, của Ottovon Meissner – Bí thư cho Tổng thống, của [cựu Thủ tướng] Papen và những thành viên khác trong nhóm quân sự, cuối cùng vị Tổng thống đã phải nhượng bộ. Ông đã 86 tuổi và đang lún sâu vào tình trạng lão suy. Xế chiều ngày 29 tháng 1 năm 1933, trong khi Hitler đang dùng trà và bánh cùng với Goebbels và các trợ lý khác thì Chủ tịch Nghị viện, Hermann Goering – nhân vật số Hai trong Đảng Quốc xã, thông báo rằng Hitler sẽ được cử làm Thủ tướng vào ngày hôm sau.

Gần trưa ngày 30 tháng 1 năm 1933, Hitler đi đến Phủ Thủ tướng để hội đàm với Hindenburg trong buổi gặp gỡ định mệnh đối với chính ông, đối với nước Đức và đối với toàn thế giới. Từ một cửa sổ của khách sạn Kaiserhof, Goebbels, Roehm và các thủ lĩnh Quốc xã khác âu lo dõi mắt nhìn cánh cửa của Dinh Thủ tướng nơi Lãnh tụ sắp bước ra. Goebbels nhận xét: “Chúng tôi có thể nhìn nét mặt ông ấy để biết rằng ông có thành công hay không”. Nhưng ngay cả vào lúc đó, họ vẫn không chắc chắn. “Trái tim chúng tôi như bị giằng xé giữa nghi ngờ, hy vọng, niềm vui và sự chán nản”. Goebbels đã ghi vào nhật ký của mình:

“Chúng tôi đã thất vọng quá nhiều lần nên không thể toàn tâm tin vào một phép lạ lớn lao nào”.

Nhưng sau đó, họ đã được chứng kiến một phép lạ thật sự. Con người với bộ râu kiểu danh hài Charlie Chaplin, gã thanh niên từng lông bông trên đường phố thủ đô Vienna của Áo, người lính vô danh trong Thế chiến thứ nhất, người sống vật vờ trong những ngày hậu chiến, kẻ cầm đầu cuộc bạo loạn có phần khôi hài ở một nhà hàng bia, người thậm chí còn không mang trong mình dòng máu Đức và giờ chỉ mới 43 tuổi, đã vừa được cử hành lễ tuyên thệ nhậm chức Thủ tướng nước Đức.

Hitler lái xe hàng trăm mét trở về khách sạn Kaiserhof để gặp lại những phụ tá thân tín: Goebbels, Goering, Roehm và các nhân vật chỉ huy lực lượng S.A.- những người đã hỗ trợ ông trên con đường chông gai tiến đến quyền lực. Goebbels ghi chép: “Ông ấy không nói gì và tất cả chúng tôi cũng không nói gì, nhưng đôi mắt ông ấy đẫm lệ”.

Cả buổi tối ấy cho đến sau nửa khuya, hàng chục nghìn binh sĩ S.A. cuồng nhiệt của Quốc xã đã đốt đuốc diễu hành để mừng chiến thắng. Trong những đội hình có kỷ luật, họ đi qua công viên Tiergarten, qua cổng Brandenburg rồi đi xuống khu Wilhelmstrasse, với ban nhạc nổi lên những khúc quân hành cổ xưa hùng tráng theo nhịp trống như sấm dậy, cất tiếng hát theo bài hát mới của Horst Wessel cùng những bài hát lâu đời của nước Đức. Trong tiếng giày đinh rầm rập, những ngọn đuốc giơ lên cao tạo nên một con rồng lửa ngoằn ngoèo soi sáng cả phố phường, giữa tiếng hò reo của dân chúng kéo ra xem.

Từ trên một khung cửa sổ của Phủ Tổng thống, Hindenburg nhìn xuống đoàn diễu hành, lấy cây gậy gõ theo nhịp của khúc quân ca, có vẻ như mãn nguyện vì đã chọn được một Thủ tướng có thể khơi dậy toàn dân theo cách thức Đức truyền thống. Người ta không rõ ông có ý niệm nào về những chuyện sẽ xảy ra sau này hay không. Nhưng chẳng bao lâu sau, một câu chuyện, có lẽ là được ngụy tạo, đã được lan truyền ở Berlin: Giữa buổi diễu hành, Hindenburg đã quay sang một vị tướng già và nói: “Tôi không biết ta đã bắt được nhiều tù binh người Nga đến thế”.

Riêng Hitler thì đứng ở khung cửa sổ của Phủ Thủ tướng, tỏ vẻ cực kỳ phấn khích và vui sướng, nhảy nhót tới lui, liên tục giơ tay chào theo kiểu Quốc xã, cười và cười cho đến khi nước mắt lại giàn giụa.

Một người nước ngoài nhìn cuộc diễu hành đêm ấy với cảm nghĩ khác. AndréFrançois-Poncet, vị Đại sứ Pháp, viết: “Con sông lửa chảy qua trước Đại sứ quán Pháp, qua đó tôi đã nhìn thấy một luồng ánh sáng với con tim nặng trĩu chứa đầy cảm nghĩ về điềm gở”.

Lúc 3 giờ sáng đêm ấy, Goebbels trở về nhà, mệt mỏi nhưng sướng thỏa. Trước khi đi ngủ, ông ghi vào nhật ký: “Gần như là một giấc mơ… một câu chuyện cổ tích… Đế chế mới đã ra đời. 14 năm nỗ lực đã mang đến thành công. Cuộc Cách mạng Đức đã bắt đầu!”

Hitler bạo miệng tuyên bố rằng Đế chế Thứ Ba ra đời ngày 30 tháng 1 năm 1933 sẽ kéo dài 1.000 năm. Trên thực tế, chế độ này chỉ kéo dài 12 năm 4 tháng. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nó đã gây ra cho toàn thế giới sự bạo lực dữ dội hơn bất cứ thời kỳ nào trước đó.

Chế độ này đã đưa người Đức lên đến đỉnh cao mà họ chưa từng trải qua trong hơn một thiên niên kỷ, biến họ thành chủ nhân của cả châu Âu, trải dài từ Đại Tây Dương đến sông Volga, từ cực Bắc xuống đến Địa Trung Hải và rồi sau đó dìm họ xuống vực sâu của sự tàn phá và tiêu điều ở cuối cuộc Thế chiến. Chế độ này đã […] gieo rắc làn sóng khủng bố lên các dân tộc khác trong những cuộc diệt chủng có chủ đích, vượt qua tầm mức của mọi chế độ hà khắc nhất từ trước đến giờ.

Nhân vật lập nên Đế chế Thứ Ba, người đã cai trị một cách tàn bạo, với sự tinh ranh khác thường, người đã dẫn dắt nước Đức lên một tầm cao chóng mặt và tụt xuống kết cục bi thảm, đúng là người có biệt tài, chỉ có điều biệt tài đó lại được áp dụng cho những mưu đồ đen tối.

Nếu không có Adolf Hitler – với cá tính như ác quỷ, ý chí sắt đá, bản năng độc đoán, tàn nhẫn lạnh lùng, một kẻ mang trong mình một khối lượng tri thức đáng kể, óc tưởng tượng vượt bậc và khả năng diệu kỳ về việc đánh giá đúng con người và tình huống – thì chắc chắn hẳn đã chẳng bao giờ có Đế chế Thứ Ba.

Nguồn: https://znews.vn/con-duong-tu-ga-thanh-nien-long-bong-toi-dinh-cao-quyen-luc-cua-hitler-post1531941.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

11 lãnh đạo cấp phòng Công an tỉnh Hậu Giang xin nghỉ hưu trước tuổi

Được phát hành

,

Bởi

Thực hiện sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy công an địa phương, đến nay Công an tỉnh Hậu Giang có 11 cán bộ là lãnh đạo, chỉ huy thuộc công an các đơn vị, địa phương có đơn xin nghỉ hưu trước tuổi.

Ngày 16/2, Công an tỉnh Hậu Giang cho biết, thực hiện chủ trương sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy, Công an tỉnh có 11 cán bộ là lãnh đạo cấp phòng có đơn xin nghỉ hưu trước tuổi, để tạo thuận lợi cho Công an tỉnh sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy.

Xin nghi truoc tuoi anh 1

Đại biểu Công an tỉnh Hậu Giang dự hội nghị quán triệt, triển khai thực hiện Kế hoạch số 282 của Đảng ủy Công an Trung ương.

Trong số 11 người xin nghỉ hưu, có 5 trường hợp là trưởng phòng, trưởng công an cấp huyện; 6 người là phó trưởng phòng, phó trưởng công an cấp huyện và 2 người là đội trưởng công an cấp huyện.

Đây là những cán bộ nòng cốt của Công an tỉnh Hậu Giang, công tác từ những ngày đầu thành lập, đã trải qua nhiều lĩnh vực công tác khác nhau.

Thực hiện chủ trương của Đảng, Nhà nước và Đảng ủy Công an Trung ương, Đảng ủy Công an tỉnh Hậu Giang đã ban hành kế hoạch về tiếp tục sắp xếp, tinh gọn tổ chức bộ máy Công an địa tỉnh. Trong đó, xác định nhiệm vụ cụ thể đối với các cấp ủy, tổ chức đảng, nhất là vai trò trách nhiệm của thủ trưởng, người đứng đầu đơn vị, thành viên cấp ủy của từng đơn vị.

Đại tá Huỳnh Việt Hòa – Giám đốc Công an tỉnh Hậu Giang yêu cầu, cấp ủy công an các đơn vị, địa phương căn cứ kế hoạch của Đảng ủy Công an tỉnh và tình hình cụ thể ở đơn vị, địa phương, tổ chức nghiên cứu, quán triệt nghiêm túc, hiệu quả.

Xin nghi truoc tuoi anh 2

Đại tá Huỳnh Việt Hòa – Giám đốc Công an tỉnh Hậu Giang phát biểu tại hội nghị.

Giám đốc Công an tỉnh Hậu Giang cũng lưu ý, việc triển khai tổ chức, hoạt động của công an địa phương theo mô hình mới bảo đảm nhanh gọn, không gián đoạn, hoạt động thường xuyên; không bỏ trống địa bàn, bảo đảm hiệu quả về an ninh trật tự phải tốt hơn. Kiện toàn tổ chức bộ máy gắn với sắp xếp cán bộ phải đảm bảo nguyên tắc tập trung dân chủ, khách quan, công tâm; làm tốt công tác tuyên truyền, giáo dục chính trị, tư tưởng, chế độ chính sách cho cán bộ, chiến sĩ…

Nguồn: https://znews.vn/11-lanh-dao-cap-phong-cong-an-tinh-hau-giang-xin-nghi-huu-truoc-tuoi-post1531913.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Tâm lý học thành công

Được phát hành

,

Bởi

Tác giả cuốn sách là Nhà tâm lý học nổi tiếng Carol S. Dweck sau nhiều thập niên nghiên cứu về thành công đã khám phá ra một ý tưởng thực sự mang tính đột phá – sức mạnh tư duy của chúng ta.

“Tư duy về trí thông minh” có vai trò quan trọng trong những tình huống liên quan đến năng lực trí tuệ. Còn “tư duy về tính cách” tác động tới những tình huống liên quan đến phẩm chất cá nhân.

Bạn có kiểu tư duy nào? Hãy trả lời các câu hỏi sau đây về trí thông minh. Bạn hãy đọc từng câu rồi cho biết bạn tán thành hay không tán thành với câu đó.

Trí thông minh là một điều rất cơ bản về con người bạn và bạn không thể thay đổi được nó nhiều.

Bạn có thể học được nhiều kiến thức mới, nhưng không thể thực sự thay đổi được mức độ thông minh của mình.

Dù trí thông minh của bạn ở mức độ nào thì bạn vẫn luôn có thể thay đổi được chút ít.

Bạn luôn có thể tạo ra những thay đổi đáng kể đối với mức độ thông minh của mình.

Các câu 1 và 2 thể hiện kiểu tư duy cố định. Các câu 3, 4 thể hiện kiểu tư duy phát triển. Bạn đồng ý với tư duy nào hơn? Bạn có thể dung hòa giữa hai ý kiến, nhưng phần lớn mọi người đều thiên về một kiểu tư duy nhất định. Bạn cũng có thể có niềm tin về các khả năng khác. Bạn có thể thay thế từ “trí thông minh” ở trên bằng “năng khiếu nghệ thuật”, “năng khiếu thể thao”, hay “kỹ năng kinh doanh”. Đó không chỉ là các năng lực, mà còn là các phẩm chất cá nhân của bạn nữa.

Tu duy anh 1

Tư duy là điều mà con người có thể thay đổi. Ảnh: BBC.

Hãy đọc các nhận định sau đây về tính cách và phẩm chất con người và cho biết bạn tán thành hay không tán thành với mỗi câu.

Bạn thuộc một tuýp người nhất định, và không thể làm gì nhiều để thực sự thay đổi điều đó.

Dù thuộc tuýp người nào, bạn vẫn luôn có thể thay đổi bản thân một cách đáng kể.

Bạn có thể làm mọi việc theo cách khác đi, nhưng những yếu tố quan trọng thể hiện con người bạn vẫn không thể thay đổi được.

Bạn luôn có thể thay đổi những điểm cơ bản về con người mình.

Ở đây, các câu 1 và 3 thể hiện tư duy cố định, còn các câu 2 và 4 thể hiện tư duy phát triển. Bạn đồng ý với câu nào hơn? Nó có khác gì so với lối tư duy của bạn về trí thông minh không? Có thể đấy. “Tư duy về trí thông minh” có vai trò quan trọng trong những tình huống liên quan đến năng lực trí tuệ. Còn “tư duy về tính cách” tác động tới những tình huống liên quan đến phẩm chất cá nhân – ví dụ, mức độ phụ thuộc, hợp tác, quan tâm, hay kỹ năng xã hội của bạn ra sao.

Tư duy cố định khiến bạn chú trọng tới sự đánh giá của người khác; còn tư duy phát triển khiến bạn quan tâm tới việc trau dồi bản thân. Dưới đây là một số cách suy nghĩ nữa về các kiểu tư duy:

Hãy nghĩ về một người có tư duy cố định mà bạn biết. Hãy để ý việc họ không ngừng tìm cách chứng tỏ bản thân và nhạy cảm ra sao khi họ sai hoặc mắc lỗi. Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao họ lại cư xử như vậy không? (Bản thân bạn có thế không?) Bây giờ thì bạn có thể thấy mọi việc sáng tỏ dần rồi đấy.

Hãy nghĩ về một người có kỹ năng tư duy phát triển mà bạn biết – một người hiểu rằng các phẩm chất quan trọng là điều có thể cải thiện được. Hãy để ý các cách họ đối mặt với trở ngại và những việc họ làm để trau dồi bản thân. Đâu là những điều bạn muốn thay đổi hay thách thức mình?

Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng bạn vừa đăng ký một lớp học thêm ngoại ngữ. Sau vài buổi học, giáo viên gọi bạn đứng lên trước lớp và đặt ra hết câu hỏi này tới câu hỏi khác.

Hãy đặt mình vào kiểu tư duy cố định. Năng lực của bạn đang bị thách thức. Bạn có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người trong lớp đổ dồn về phía mình không? Bạn có thấy giáo viên đang nhìn bạn với vẻ dò xét không? Hãy cảm nhận sự căng thẳng đó, hãy cảm nhận cái tôi của bạn gồng lên và run rẩy. Bạn còn có suy nghĩ và cảm giác gì khác nữa?

Bây giờ, hãy đặt mình vào kiểu tư duy phát triển. Bạn là người mới học ngoại ngữ – vì thế mà bạn mới có mặt ở đây. Bạn tới đây để học. Giáo viên là người giúp bạn học tập. Hãy cảm nhận sự căng thẳng thoát khỏi bạn; hãy cảm nhận đầu óc bạn mở mang thế nào.

Thông điệp đưa ra là: Bạn có thể thay đổi tư duy của mình.

Nguồn: https://znews.vn/con-nguoi-co-the-thay-doi-tri-thong-minh-cua-ban-than-khong-post1531954.html

Tiếp tục đọc

Xu hướng