Connect with us

Sách hay

Ngôi thứ nhất số ít

Được phát hành

,

Những câu chuyện trong tuyển tập này đều kể qua góc nhìn của những người đàn ông trung niên. Họ hồi tưởng về một kỷ niệm quá khứ, cùng một chuỗi chiêm nghiệm về tình yêu, sự cô độc, thời gian và tuổi tác.

Truyện ngắn “Trên gối đá” do Trương Thùy Linh dịch được in trong cuốn “Ngôi thứ nhất số ít”, mới xuất bản tại Việt Nam.

first person singular anh 1

Tranh: Sangeetha Bansal.

Chuyện mà tôi sắp kể ở đây là về một cô gái. Nói vậy chứ tôi hoàn toàn chẳng có kiến thức nào về cô. Đến cả tên lẫn mặt cô tôi cũng không còn nhớ. Tôi chắc là cô cũng không nhớ cả tên lẫn mặt của tôi.

Khi gặp cô, tôi chưa tới hai mươi, đang là sinh viên năm hai, còn cô thì tôi nghĩ là khoảng hai nhăm, hai sáu. Chúng tôi làm thêm tại cùng một nơi, cùng một thời điểm. Và do hoàn cảnh đưa đẩy, đã trải qua một đêm cùng nhau. Sau đó chúng tôi không gặp nhau lần nào nữa.

Advertisement

Tôi hồi mười chín tuổi chẳng biết mấy về những rung động trong tâm hồn mình, đương nhiên, cũng không hiểu những rung động trong tâm hồn người khác. Mặc dầu vậy, riêng trạng thái vui buồn thì tôi nghĩ là mình nắm bắt được phần nào. Chỉ là chưa nhìn thấu được nhiều hiện tượng ở giữa vui và buồn và mối quan hệ giữa chúng. Việc này luôn khiến tôi có cảm giác bất lực, bồn chồn không yên.

Mặc dầu vậy, tôi vẫn muốn kể về cô.

Điều tôi biết về cô là cô sáng tác thơ tanka* và đã xuất bản một tập thơ. Gọi là tập thơ nhưng chỉ là một cuốn sách đơn giản với những tờ giấy in được đóng lại bằng dây dù rồi gắn thêm một tờ bìa sơ sài, thậm chí khó có thể nói đó là sách tự xuất bản. Nhưng một số bài trong tập thơ đó đã hằn sâu đến mức kỳ lạ trong tâm trí tôi. Hầu hết bài cô viết là về tình yêu đôi lứa và cái chết của con người. Như để chỉ rằng, tình yêu và cái chết nhất quyết không bao giờ chịu tách rời – ly tán.

Anh và em

Có ở xa nhau

Advertisement

Không nhỉ?

Lẽ nào nên nối chuyến

Bằng Sao Mộc?

Áp một bên tai

Vào gối đá

Advertisement

Nghe thấy

Vô thanh,

Vô thanh của máu chảy

“Này, lúc lên đỉnh, có thể tôi sẽ gọi tên người đàn ông khác, cậu không phiền chứ?”, cô hỏi. Chúng tôi đang trần truồng nằm trong chăn.

“Không sao”, tôi đáp. Dù không chắc lắm nhưng tôi nghĩ việc nhỏ như vậy chắc không sao. Chỉ là cái tên thôi mà. Sẽ chẳng có gì thay đổi chỉ vì một cái tên.

Advertisement

“Có thể tôi sẽ hét to đấy”.

“Thế thì sẽ hơi rắc rối”, tôi vội nói. Bởi lẽ căn phòng cũ kỹ bằng gỗ tôi đang ở có tường mỏng và yếu như miếng bánh xốp tôi ăn hồi nhỏ. Lúc này cũng đã khuya rồi, cô mà hét to thì phòng bên cạnh sẽ nghe thấy hết.

“Vậy tôi sẽ cắn vào khăn bông”, cô nói.

Tôi chọn chiếc khăn sạch và chắc chắn nhất từ chỗ rửa mặt đem ra đặt cạnh gối.

“Thế này chắc được nhỉ?”.

Advertisement

Cô cắn thử chiếc khăn vài lần, hệt như chú ngựa thử chiếc hàm thiếc mới. Xong rồi cô gật đầu. Ý bảo được rồi.

Lần quan hệ đó chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy. Không phải tôi ham muốn cô, cũng chẳng phải cô ham muốn tôi (tôi nghĩ vậy). Chúng tôi làm chung chỗ được khoảng nửa tháng nhưng vị trí làm việc lại hơi xa nhau nên hầu như tôi không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với cô.

Suốt mùa đông năm ấy, tại một quán ăn Ý bình dân ở gần ga Yotsuya, tôi làm chân phụ bếp và rửa bát, còn cô thì chạy bàn. Những người làm thêm ở đó đều là sinh viên, chỉ riêng cô thì không. Có lẽ vì thế mà cách cư xử của cô có chút gì đó xa cách.

Vì cô sẽ nghỉ làm vào giữa tháng mười hai nên một hôm, sau khi quán đóng cửa, vài nhân viên rủ nhau đi uống tại một quán rượu gần đó. Tôi cũng được rủ đi. Cũng không hoành tráng tới mức gọi là tiệc chia tay. Mọi người chỉ uống bia, nhắm mấy món đơn giản, nói chuyện linh tinh trong khoảng một tiếng.

Lúc đó tôi mới biết trước khi làm tại quán ăn này, cô từng làm ở một công ty bất động sản nhỏ và làm nhân viên hiệu sách. Cô bảo chỗ nào cô cũng không hợp với cấp trên và chủ. Ở quán ăn này, tuy không đụng chạm với ai nhưng lương thấp quá, cứ thế này thì khó mà sống tiếp nên dù không muốn, cô buộc phải tìm việc mới.

Advertisement

Ai đó hỏi cô muốn làm công việc gì.

“Việc gì cũng được”. Cô vừa nói vừa lấy ngón tay gãi cánh mũi (trên cánh mũi cô có hai nốt ruồi nhỏ, đứng cạnh nhau như một chòm sao). “Bởi làm gì có việc nào ra hồn dành cho tôi”.

Hồi đó tôi sống ở Asagaya, còn nhà cô ở Koganei. Thế nên chúng tôi cùng lên chuyến tàu nhanh Chuo ở ga Yotsuya để đi về. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế. Lúc này đã hơn 11 giờ. Một buổi tối lạnh buốt, nhiều gió. Thoáng chốc đã tới mùa phải dùng đến găng tay và khăn quàng.

Khi gần đến Asagaya, tôi đứng dậy chuẩn bị xuống tàu thì cô ngẩng lên nhìn tôi, khẽ nói: “Này, nếu không phiền thì hôm nay tôi ngủ lại chỗ cậu được không?”.

“Được, nhưng tại sao?”.

Advertisement

“Vì tới Koganei còn xa quá”, cô nói.

“Phòng em chật lắm, lại bừa bộn nữa”, tôi nói.

“Tôi không bận tâm đâu”, cô nói rồi túm lấy tay áo khoác của tôi.

Về tới phòng trọ chật chội và tồi tàn của tôi, cô và tôi cùng uống bia. Thư thả uống bia xong, cô lập tức trút bỏ quần áo ngay trước mặt tôi như thể đó là chuyện đương nhiên, trong chớp mắt, cô khỏa thân hoàn toàn rồi chui vào chăn. Tôi cũng làm theo, cởi quần áo rồi chui vào chăn.

Tuy đã tắt đèn nhưng căn phòng vẫn sáng nhờ chiếc lò sưởi ga. Nằm trong chăn, chúng tôi lóng ngóng làm ấm cơ thể nhau. Chẳng ai nói năng gì suốt một lúc lâu. Biết nói gì bây giờ khi bỗng dưng khỏa thân đây. Nhưng chúng tôi có thể cảm nhận được qua làn da, đúng theo nghĩa đen, rằng cơ thể cả hai đang dần ấm lên và bắt đầu thả lỏng. Một cảm giác gần gũi có phần kỳ lạ.

Advertisement

Đó là lúc cô hỏi tôi câu: “Này, lúc lên đỉnh, có thể tôi sẽ gọi tên người đàn ông khác, cậu không phiền chứ?”.

“Chị thích người đó à?”. Tôi hỏi sau khi chuẩn bị xong khăn tắm.

“Ừ, rất thích”, cô nói. “Cực, cực thích. Không thể ngừng nghĩ đến. Nhưng anh ấy thì không thích tôi đến vậy. Nói đúng hơn là anh ấy có người yêu rồi”.

“Nhưng hai người vẫn qua lại?”.

“Ừ. Khi nào thấy thèm cơ thể tôi, anh ấy sẽ gọi cho tôi”, cô nói. “Giống như nhấc điện thoại lên và gọi giao hàng vậy”.

Advertisement

Vì chẳng biết phải nói gì nên tôi im lặng. Cô dùng đầu ngón tay vẽ hình gì đó lên lưng tôi. Hoặc có thể là chữ viết theo lối thảo thư**.

“Anh ấy nói mặt tôi thô nhưng cơ thể thì hoàn hảo”.

Tôi không nghĩ mặt cô thô nhưng có lẽ để gọi là đẹp thì quả thật hơi khiên cưỡng. Giờ tôi không còn nhớ gương mặt cô cụ thể trông thế nào nên không miêu tả được chi tiết.

“Nhưng chị sẽ đi khi anh ấy gọi?”.

“Thì bởi tôi yêu mà, nên đâu còn cách nào khác”, cô nói như thể đó là chuyện đương nhiên. “Dù bị nói gì đi nữa thì thi thoảng tôi vẫn muốn được đàn ông ôm ấp”.

Advertisement

Tôi thử suy nghĩ một chút về điều cô nói. Nhưng tôi hồi ấy không hình dung được cụ thể “thi thoảng muốn được đàn ông ôm ấp” là trạng thái cảm xúc thế nào đối với cô (ngẫm thử thì ngay cả bây giờ tôi cũng cảm giác là mình vẫn chưa hiểu).

“Yêu một người giống như mắc một căn bệnh tâm thần không được bảo hiểm y tế ấy”, cô nói. Giọng bình thản như thể đọc chữ viết trên tường.

“Ra là vậy”. Tôi thán phục.

“Vì thế cậu cũng nghĩ tôi là người khác đi”, cô nói. “Cậu có người mình yêu mà, đúng không?”.

“Em có”.

Advertisement

“Vậy thì lúc lên đỉnh, cậu cứ gọi tên người đó, không sao đâu. Tôi cũng sẽ không bận tâm”.

Nhưng tôi đã không gọi tên cô gái đó – cô gái mà tôi yêu nhưng vì hoàn cảnh, mối quan hệ của chúng tôi không tiến xa. Tôi đã định gọi nhưng rồi lại cảm thấy ngớ ngẩn sao đó…

Quả nhiên, cô toan hét to tên người đàn ông nên tôi phải vội chặn cái khăn vào giữa hai hàm răng của cô. Hàm răng cô có vẻ rất chắc khỏe. Đến mức nếu nha sĩ nhìn thấy thế nào cũng xúc động. Tôi cũng không nhớ cái tên mà cô đã gọi khi ấy. Chỉ nhớ là một cái tên phổ biến, không nổi bật.

Tôi còn nhớ mình đã rất thán phục trước việc một cái tên tẻ nhạt như vậy lại có ý nghĩa lớn đối với cô. Đôi lúc, một cái tên thôi cũng có thể khiến trái tim người khác rung động mạnh mẽ.

Đúng ra thì hôm sau tôi có giờ học từ sáng sớm và phải nộp một báo cáo quan trọng thay cho bài thi giữa kỳ, nhưng tất nhiên là tôi mặc kệ (hậu quả là sau đó tôi gặp đủ mọi rắc rối, nhưng thôi, đó là chuyện khác).

Advertisement

Mãi gần trưa chúng tôi mới tỉnh dậy, đun nước pha cà phê và nướng bánh mì ăn. Còn mấy quả trứng trong tủ lạnh, tôi cũng đem luộc nốt. Trời trong vắt không một gợn mây, ánh nắng chói chang buổi sáng càng khiến tôi thêm uể oải.

Vừa cắn miếng bánh mì phết bơ, cô vừa hỏi tôi học ngành gì ở đại học. Tôi đáp là khoa văn.

Cô hỏi tôi muốn trở thành nhà văn à.

Tôi thành thật đáp là không. Hồi đó, tôi hoàn toàn không có ý định trở thành nhà văn. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó (dù trong lớp có khối kẻ tuyên bố rằng sẽ trở thành nhà văn). Nghe tôi đáp vậy, có vẻ như cô mất luôn hứng thú với tôi. Dù vốn dĩ có thể cô chẳng hứng thú với tôi đến thế.

Dưới ánh sáng rực rỡ ban ngày, chiếc khăn tắm còn hằn vết răng của cô trông thật kỳ lạ. Hẳn là cô đã nghiến mạnh lắm. Ngay cả bản thân cô khi nhìn vào ban ngày cũng có cảm giác không phù hợp. Thật khó hình dung cô gái nhỏ nhắn, gầy gò, nhợt nhạt đang ngồi trước mặt lại chính là cô gái đã ở trong vòng tay tôi đêm qua, hét lên những tiếng hân hoan nhục cảm dưới ánh trăng mùa đông rọi vào từ cửa sổ.

Advertisement

“Tôi làm thơ tanka đấy”, cô đột nhiên nói.

“Thơ tanka?”.

“Cậu biết thơ tanka mà?”.

“Tất nhiên”. Một kẻ ngu ngơ sự đời như tôi cũng biết thơ tanka là gì. “Nhưng ngẫm thử thì đây là lần đầu em gặp một người làm thơ tanka ngoài đời”.

Cô cười sảng khoái. “Nhưng trên đời này có người như vậy mà”.

Advertisement

“Chị tham gia trong câu lạc bộ à?”.

“Không, không phải kiểu đó”, cô nói rồi nhẽ nhún vai. “Vì tanka là thứ có thể làm một mình được. Chẳng phải vậy sao? Có phải chơi bóng rổ đâu”.

“Thơ tanka của chị như thế nào?”.

“Cậu muốn nghe không?”.

Tôi gật đầu.

Advertisement

“Thật chứ? Không phải là cậu chỉ đang hùa theo câu chuyện?”.

“Thật”, tôi nói.

Tôi không nói dối. Tôi tương đối nghiêm túc khi muốn biết cô gái mới vài giờ đồng hồ trước còn thở hổn hển trong vòng tay tôi và hét to tên người đàn ông khác rốt cuộc làm những bài thơ tanka thế nào.

Sau một hồi lưỡng lự, cô nói: “Giờ mà đọc ở đây thì ngại lắm, tôi không làm được. Vẫn còn đang buổi sáng mà. Nhưng tôi đã ra một tập thơ rồi nên nếu cậu thực sự muốn đọc thì tôi sẽ gửi tặng cậu. Cho tôi tên và địa chỉ của cậu nhé?”.

Tôi ghi tên và địa chỉ vào tờ giấy nhớ rồi đưa cho cô, cô nhìn mẩu giấy rồi gấp lại làm tư, nhét vào túi áo khoác. Chiếc áo khoác màu xanh lá cây nhạt đã sờn cũ. Ở cổ áo tròn có cài chiếc ghim màu bạc hình hoa huệ tây.

Advertisement

Tôi vẫn còn nhớ chiếc ghim ấy đã sáng lấp lánh khi ánh nắng từ cửa sổ hướng nam rọi vào. Tuy không am hiểu về hoa nhưng không hiểu sao riêng hoa huệ tây thì từ bé tôi đã thích.

“Cảm ơn cậu cho tôi ngủ lại. Tôi không muốn đi tàu một mình về Koganei đâu, thật đấy”. Cô nói khi chuẩn bị rời khỏi phòng trọ của tôi. “Con gái thi thoảng lại như vậy”.

Khi ấy, hai chúng tôi đều biết rõ. Rằng cả hai sẽ không gặp lại nhau nữa. Rằng buổi tối hôm ấy, chỉ là cô không muốn đi tàu một mình về Koganei… Chỉ thế thôi.

___

Chú thích:

Advertisement

*Tanka (đoản ca): một thể thơ cổ của Nhật, mỗi bài thơ gồm năm dòng, lần lượt có số lượng âm tiết là 5-7-5-7-7.

**Lối viết chữ theo phong cách phóng khoáng, giản lược.

Nguồn: https://zingnews.vn/truyen-ngan-haruki-murakami-tren-goi-da-ky-1-post1435720.html

Advertisement
Tiếp tục đọc
Quảng cáo
Nhấn vào đây để bình luận

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Sách hay

Hội sách cho bạn trẻ Bến Tre

Được phát hành

,

Bởi

Hội sách Mơ hỏi Mở sẽ diễn ra vào ngày 16/7 tại trường THPT Chuyên
Bến Tre. Đây là sân chơi cho học sinh, bạn trẻ yêu đọc sách.

Hoi sach Ben Tre anh 1

Hình ảnh tại một kỳ hội sách ở Bến Tre trước đó. Ảnh: BTC.

Trong suốt ngày diễn ra (từ 8h30 đến 17h30 ngày 16/7), hội sách dự kiến đón 1.000 bạn trẻ tham dự, có hơn 4.000 đầu sách ký gửi, sách quyên góp từ các nhà xuất bản.

Nhiều hoạt động vui chơi và thúc đẩy văn hóa đọc được tổ chức tại sự kiện như: Lễ khai mạc; Đường sách bày bán sách nhiều thể loại; Phòng đọc sách cùng hoạt động trao đổi sách; Không gian trò chuyện 1:1 dựa theo mô hình Human Library; Khu vui chơi; Sân khấu nghệ thuật bế mạc Bước ra từ trang sách với chủ đề “Thương ca tiếng Việt”…

Hoi sach Ben Tre anh 2

Hình ảnh tại một hội sách ở Bến Tre trước đó. Ảnh: BTC.

Mơ hỏi Mở là một sự kiện nằm trong chuỗi hội sách đã được tổ chức tại một số trường học trên địa bàn thành phố Bến Tre. Đây là sự tiếp nối ba hội sách trước đó: Hội sách Đa sắc thái (2015), Hội sách Chín ba-phần-tư (2017), Hội sách Chong chóng tre (2019).

Advertisement

Chuỗi hội sách được thực hiện nhằm tạo nên một sân chơi văn hóa và giáo dục, tạo cơ hội cho bạn trẻ rèn luyện thói quen đọc, khơi gợi cảm xúc, tình yêu với sách và tạo điều kiện cho học sinh mua sách với giá cả phù hợp.

Mơ hỏi Mở do hai dự án Tôi dám thay đổi và Milibri phối hợp Thành Đoàn Bến Tre tổ chức.

Nguồn: https://zingnews.vn/hoi-sach-cho-ban-tre-ben-tre-post1446305.html

Advertisement
Tiếp tục đọc

Sách hay

Sự vô tận của vũ trụ bên trong điểm Aleph

Được phát hành

,

Bởi

“Aleph” là tập truyện ngắn thứ hai của Jorge Luis Borges được dịch ra tiếng Việt. Borges được coi là một cây viết có tầm ảnh hưởng lớn đến thể loại hiện thực huyền ảo ở văn học.

Jorge Luis Borges anh 1

Sách Aleph của Jorges Luis Borges. Ảnh: T.H.

Một Aleph là một điểm trong không gian bao hàm các điểm. Điểm Aleph là cái nơi mà ở đó, không hề lẫn lộn với nhau, có tất cả mọi nơi trên địa cầu, nhìn thấy từ mọi góc độ. Lý giải này xuất hiện trong truyện ngắn cuối tập truyện ngắn Aleph.

Tại tập truyện này, ta thấy sức công phá của Borges ở thể loại hiện thực huyền ảo hơn bao giờ hết. Jorge Luis Borges tự nhận Điểm Aleph chịu sự ảnh hưởng của H.G. Wells. Khi phơi bày một khái niệm mới, một khái niệm mà bản thân Borges cũng gặp sự tuyệt vọng không thể giải thích nổi, rằng cái ý tưởng về nó quá lớn lao cho người thường lĩnh hội hết được, sáng tác của ông nhuốm thêm màu sắc của Lovecraft.

“Bây giờ, tôi đã đến cái trung tâm bất khả thốt ra của câu chuyện này; ở đây, bắt đầu sự tuyệt vọng của tôi như một người viết. Mỗi ngôn ngữ là một bảng những ký hiệu mà việc điều động chúng đã tiền giả định một quá khứ mà những người đối thoại cùng dự vào; làm sao để truyền đạt cho người khác cái điểm Aleph vô tận, mà ký ức run rẩy của tôi chẳng tài nào bao trọn?”, Borges viết trong truyện ngắn Điểm Aleph.

Advertisement

Có thể nói, văn Borges đòi hỏi ở độc giả rất nhiều. Ông bày ra nhiều tham chiếu, nhiều ý tưởng hư cấu và khiến cho người nào mới tiếp cận sách ông hẳn sẽ bối rối không biết đâu thực đâu hư.

Aleph, Borges tiếp tục thách thức giới hạn của hư cấu bằng cách tiếp cận nhiều phương thức, từ châm biếm, đến ngụ ngôn rồi hồi ký… Nhưng cũng như nhiều tác phẩm khác của Borges, chủ đề nổi trội trong Aleph là bản chất của sự vô tận và ảo tưởng về thực tại.

“Tôi nhận ra rằng lao động của nhà thơ không nằm ở bài thơ, mà là ở sáng tác ra những lý do để thấy bài thơ đáng ngưỡng mộ; cũng tự nhiên, công việc đến sau này đã thay đổi tác phẩm trong mắt anh ta, nhưng không phải trong mắt người khác”, trích Điểm Aleph.

Đoạn văn này có lẽ Borges đang nói về chính những sáng tác của mình, rằng chữ nghĩa, thủ pháp, lớp vỏ văn chương của ông có thể thay đổi, nhưng chủ đề thì vẫn vậy, trừu tượng nhưng kiên định.

Điểm Aleph tượng trưng cho sự vô tận và toàn bộ vũ trụ. Hình ảnh này phục vụ như một đầu mối để Borges khám phá các loại khái niệm triết học, chẳng hạn ý nghĩa của sự tồn tại, bản chất và sự phù du của thực tại và đặc tính của ký ức.

Advertisement

Nhận xét về Aleph, dịch giả An Lý viết: “Trên dòng tiến trình nghệ thuật của Borges, nếu Truyện hư cấu thí nghiệm với những khả thể của truyện ngắn, thì ở Aleph, thể loại truyện ngắn đã đi đến hoàn thiện; những gì ông đã học được từ các bậc thầy và rút tỉa từ quá trình sáng tác của mình đã được chắt lọc để làm nên những tác phẩm cô đọng nhưng toàn vẹn, không một chi tiết thừa, và nhiều tầng lớp khiến ba phần tư thế kỷ sau người đọc còn say mê, giải mã, và bàn cãi”.

Nguồn: https://zingnews.vn/su-vo-tan-cua-vu-tru-ben-trong-diem-aleph-post1446175.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Giúp người trẻ làm chủ bản thân, sống một tuổi thanh xuân thật ý nghĩa

Được phát hành

,

Bởi

“20 tuổi trở thành người biết nói giỏi làm”, “Sao trước đây không ai nói với tôi điều này?”… là những cuốn sách tâm lý và kỹ năng hay, rất thiết thực cho những người trẻ.

Nguoi tra anh 1

Sách 20 tuổi trở thành người biết nói giỏi làm. Ảnh: APB.

Không chỉ giúp người trẻ, nhất là những bạn vừa mới rời khỏi giảng đường đại học cân bằng được cảm xúc trong mọi hoàn cảnh, không bị thao túng tâm lý, vững vàng trước gian truân, những cuốn sách sau còn trang bị những kiến thức, kỹ năng cần thiết để họ lựa chọn đúng đắn đường hướng tương lai, làm chủ bản thân và sống một tuổi thanh xuân thật ý nghĩa.

20 tuổi trở thành người biết nói giỏi làm

Sách tổng hợp 35 kỹ năng không thể thiếu để bạn luôn giữ được sự bình tĩnh và tìm ra cách ứng đối thông minh trong mọi tình huống giao tiếp: Làm thế nào để cư xử chân thành nhưng vẫn không khiến cho người khác phải phật lòng? Làm sao để khen ngợi người khác nhưng không tạo cảm giác xu nịnh? Làm sao để thuyết phục người khác mà không “khơi mào” cho tranh luận tiêu cực? Làm thế nào để hình ảnh của bạn luôn đẹp và chiếm được cảm tình của người khác? Làm sao để đối phó với những lời nói xấu sau lưng và giữ gìn danh dự của mình?…

Quan trọng hơn, cuốn sách hướng đến rèn luyện cho các bạn trẻ vừa rời khỏi giảng đường đại học một phong thái đĩnh đạc, đúng mực, thái độ cầu tiến, khiêm tốn và khả năng cân bằng cảm xúc trong mọi hoàn cảnh. Có như vậy, sự nhiệt tình và năng động của bạn mới phát huy hiệu quả trong công việc và cuộc sống.

Advertisement
Nguoi tra anh 2

Sách Sao trước đây không ai nói với tôi điều này? Ảnh: NH.

Sao trước đây không ai nói với tôi điều này?

Cuốn sách dẫn dắt bạn nhìn nhận và thấu hiểu cảm xúc của bản thân, đồng thời cung cấp các chiến thuật để ứng phó và vượt qua chướng ngại. Các công cụ không đảm bảo bạn không gặp trắc trở gì trong đời, nhưng chúng sẽ giúp bạn điều chỉnh cách tiếp nhận, đứng lên và đi tiếp. Bằng cuốn sách này, tiến sĩ Julie Smith khẳng định bạn có đủ sức mạnh để khắc phục các vấn đề tâm lý, chỉ cần bạn có sự thực hành và bền bỉ.

Cuốn sách có cấu trúc rõ ràng với các phần ngắn gọn, dễ hiểu, đề cập đến những vấn đề phổ biến mà hầu như ai ai cũng gặp phải trong những giai đoạn khác nhau: trạng thái xuống tinh thần, mất động lực, nỗi sợ hãi, nỗi đau, sự căng thẳng, ngờ vực bản thân, cách sống ý nghĩa. Trong mỗi chương, tác giả vận dụng đan xen kiến thức khoa học và những câu chuyện thực tế để phân tích nguyên nhân, biểu hiện, những tác hại/lợi ích của trạng thái đó, rồi đưa ra gợi ý để khắc phục.

Cách tổ chức thông tin theo từng vấn đề giúp bạn dễ dàng tìm được ngay lời khuyên mình cần, bảng biểu minh họa kiến thức khoa học giúp bạn dễ tiếp thu nội dung.

Trong Sao trước đây chưa ai nói với tôi điều này? bạn sẽ tìm thấy những gì mình cần để điềm tĩnh, vững vàng và kiên cường hơn trước mọi thử thách, làm chủ được cuộc sống của mình.

Nguoi tra anh 3

Sách Sống bình thường mà không tầm thường. Ảnh: APB.

Sống bình thường mà không tầm thường

Cuốn sách được viết bởi tác giả Jen Sincero đã trở thành một nguồn cảm hứng cho hàng triệu độc giả trên toàn thế giới. Với 27 chương sách tràn đầy những câu chuyện hài hước và khơi gợi cảm hứng, những lời khuyên thông thái, cuốn sách là người bạn đồng hành đắc lực cho các bạn trẻ trên hành trình tìm kiếm giá trị của bản thân và khám phá những khả năng tiềm ẩn bên trong mình.

Advertisement

Cuốn sách này chứa đựng rất nhiều thông điệp quan trọng như việc chấp nhận bản thân, thực hiện sự thay đổi, và dũng cảm theo đuổi mục tiêu của mình. Nó cung cấp cho độc giả những công cụ cần thiết để hành động, thay đổi tư duy, và cuối cùng là thay đổi cuộc sống của mình.

Bạn sẽ không chỉ đọc và cảm nhận sự thay đổi trong cuốn sách này, mà bạn còn được trải nghiệm và thực hành nó trong cuộc sống thực tế. Đây là cuốn sách chắc chắn bạn phải có trong túi trước khi bắt đầu chuyến hành trình tuyệt vời của cuộc sống và biến những ước mơ của bạn trở thành hiện thực.

Nguoi tra anh 4

Sách Đời ném ta chanh, xử nhanh bằng đường: Cuộc đời là những chọn lựa. Ảnh: NH.

Đời ném ta chanh, xử nhanh bằng đường: Cuộc đời là những chọn lựa

Trong cuốn sách này, tác giả Zack Friedman đã chứng minh mỗi người đều mang trong mình một sự vĩ đại, hay nói cách khác là bản thể tốt nhất của mình, và nó vẫn đang say ngủ. Để đánh thức sự vĩ đại trong mình, điều cần làm là bật lên “năm chiếc công tắc nội tại”. Và việc của bạn là lựa chọn, lựa chọn bật lên năm chiếc công tắc ấy và lựa chọn sống Cuộc đời Xám nhạt hay Cuộc đời Rực rỡ.

Trước tiên, chúng ta hãy gặp những người sống Cuộc đời Xám nhạt, đó là Người hay viện cớ, Người luôn chấp nhận, và Người chạy theo thay đổi. Họ là những người không thể bước qua Chiếc hố sâu mang tên Không thể và lựa chọn cho mình một cuộc đời ít niềm vui. Nhưng còn có người thứ tư, Người dám đổi mới, là người đã chọn sống đời rực rỡ, chọn pha nước chanh ngọt mát từ quả chanh chua mà cuộc đời ném cho mình.

Cuốn sách này sẽ hướng dẫn bạn cách trở thành Người dám đổi mới và điều đó không hề khó khăn. Người dám đổi mới chính là người đã chọn sống đời rực rỡ, chọn pha nước chanh ngọt mát từ quả chanh chua mà cuộc đời ném cho mình. Điều đầu tiên bạn cần làm là tái định vị tư duy để bật lên cho mình từng chiếc công tắc và nhìn cuộc sống dưới một con mắt khác. Sau đó, hãy lựa chọn đổi mới để thay đổi từng khía cạnh trong cuộc sống để hạnh phúc hơn và thành công hơn.

Advertisement

Nguồn: https://zingnews.vn/giup-nguoi-tre-lam-chu-ban-than-song-mot-tuoi-thanh-xuan-that-y-nghia-post1446547.html

Tiếp tục đọc

Xu hướng