Chưa đầy hai tiếng sau kể từ lúc Tony bước lên xe cứu thương, chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cổng đồ sộ của biệt thự gia đình ông Trương. Hai người đàn ông trong sắc phục công an, đeo khẩu trang xuống xe và bước lại phía cổng rồi bấm chuông.
Tiếp xúc gần
Sau khi chào ông bà, một người hỏi: “Hôm qua anh Lê Vĩnh Phúc, tên thường gọi là Tony, có tới nhà ta?”.
Ông Trương gật đầu xác nhận. Anh công an thông báo với gia đình ông Trương về cuộc gặp gỡ giữa Tony và Mathilda ngày hôm trước và rằng cô gái người Anh đã mắc Covid-19.
“Cái gì? Các anh có nhầm lẫn gì không?”, ông Trương nói lớn. “Tối hôm qua, Tony mới tới đây để báo tin rằng kết quả xét nghiệm của nó là âm tính”.
“Vâng! Nhưng đó là kết quả xét nghiệm được tiến hành từ buổi sáng. Sau đó, buổi trưa và chiều, anh ta mới tiếp xúc cô gái người Anh”, người kia trả lời.
“Thế là thế nào?”, ông Trương hỏi.
“Tức là anh ta trở thành đối tượng có nguy cơ lây nhiễm tính từ buổi trưa hôm qua, sau khi gặp cô gái người Anh. Xét nghiệm tiến hành hồi sáng, tức trước đó, nên không còn giá trị nữa”.
“Anh nói họ tiếp xúc rất gần là sao?”, Hoàng Cúc bất ngờ hỏi xen vào.
“Xin lỗi cô! Có những chi tiết riêng tư tôi không có phận sự trả lời. Tôi chỉ có thể thông báo với cô rằng anh Tony Phúc và cô gái người Anh đã tiếp xúc rất gần và trong thời gian dài. Thế nên, khả năng anh ta bị lây nhiễm virus từ cô gái đó là rất cao. Điều đó cũng có nghĩa rằng gia đình ta giờ cũng có nguy cơ lây nhiễm”.
“Vậy bây giờ gia đình tôi phải làm gì?”.
“Mọi người có mặt trong gia đình sẽ phải cách ly tại chỗ. Nếu xét nghiệm lần thứ hai của anh Tony Phúc mà âm tính, mọi người không sao hết, chỉ phải cách ly đủ 14 ngày; còn nếu dương tính sẽ phải cách ly tập trung và đợi để được làm xét nghiệm. Mọi người từ giờ sẽ không được tự do ra ngoài nữa. Trong thời gian cách ly, chúng tôi sẽ đảm bảo chu cấp đầy đủ nhu yếu phẩm cho gia đình”.
“Cảm ơn các anh! Về thực phẩm, trước mắt, gia đình có thể tự lo. Tuy nhiên, nếu cần gì, chúng tôi sẽ đề xuất sau”.
“Vâng! Vậy cũng tốt! Chúng tôi sẽ cử người tới giám sát và mong gia đình hợp tác”.
“Vâng, tất nhiên rồi!”.
Hai anh công an cáo từ rồi quay ra cổng. Trước khi đi, một người lấy từ trên xe ra một tấm bảng nhỏ hình chữ nhật có chân đứng và đặt nó ngay trước cổng biệt thự. Họ lên xe và chiếc xe rời đi.
Tiểu thuyết Những ngày cách ly. Ảnh: Trần Đình Ba. |
Tự cách ly
Sáng hôm sau, tòa biệt thự đồ sộ của gia đình ông Trương yên ắng lạ thường. Thực ra, cả ông bà Trương và Hoàng Cúc đều đã dậy từ lâu – nếu những gì họ trải qua hồi đêm có thể gọi là giấc ngủ – nhưng vẫn chưa ai ra khỏi phòng của mình. Gần 8h, bà Trương là người đầu tiên bước xuống nhà. Lúc lâu sau, ông Trương cũng bước xuống.
Đang ngắm những bộ rễ xoắn vặn theo những thế, dáng kỳ dị của một cây sanh, ông Trương bỗng chú ý tới bóng vật gì đó lọt trong tầm mắt mình. Vật thể ấy chuyển động khe khẽ. Ông nhìn về phía đó, cái đầu ai đó lấp ló từ ban công của một nhà hàng xóm và cũng đang nhìn về nhà ông. Thấy ông ngó ra, chiếc đầu rụt vào ngay tức khắc. Một cảm giác rất khó tả trỗi dậy trong ông.
Đột nhiên, ông mở cổng và bước hẳn ra bên ngoài. Tiếng động phát ra từ cổng nhà ông Trương kéo theo phản ứng dây chuyền: Từ những căn nhà xung quanh, những tiếng kẹt cửa khe khẽ, những cánh cửa sổ hé ra, những tấm rèm cửa được vén lên. Bên trong những ô cửa ấy, những đầu người thấp thoáng nhô ra, cùng ngó về phía ông Trương. Ông Trương và những cái đầu ấy lặng lẽ quan sát nhau.
Thấy ông Trương ra đứng trước cổng, mấy người lớn vẻ như cố tỏ ra không để ý nhưng bọn trẻ ngay lập tức ngừng chơi. Có đứa chạy lại đứng nép bên mẹ và nhìn về phía ông vẻ sợ sệt. Có đứa vừa nói gì đó vừa chỉ trỏ về phía nhà ông liền bị bà mẹ đang chải đầu dùng cái lược đập vào tay.
Ông Trương nhìn họ một lúc. Quay người lại và bây giờ ông mới có dịp nhìn thật kỹ tấm biển hình chữ nhật mà hôm qua công an đặt trước cổng nhà ông. Một dòng chữ sơn vàng tươi như muốn nhảy bật lên khỏi cái nền đỏ chót: “KHU VỰC CÁCH LY”. Chẳng nói chẳng rằng, ông Trương bước trở vào nhà.
Ông bà Trương vừa ăn sáng xong thì trước cửa lại có tiếng xe. Vẫn là hai người công an hôm qua.
“Chào hai bác!”, anh công an trẻ hơn nói. “Chúng cháu vừa được một số người dân ở đây gọi điện thông báo là bác trai vừa đi ra ngoài đường phải không ạ?”.
Ông Trương không biết phản ứng như thế nào. Mặt ông biến sắc. Bà Trương vội vã trả lời: “À, ông nhà tôi tò mò ra đọc cái biển đặt trước cổng rồi vào ngay đấy mà!”.
“Đúng là rất bất tiện nhưng mong hai bác hiểu và nghiêm chỉnh tuân thủ quy định cách ly”.
“Vâng, chúng tôi hiểu! Tôi xin lỗi!”.
Một chiếc xe tải cỡ nhỏ của công an phường xuất hiện. Hai dân quân tự vệ nhảy xuống. Họ khuân theo một cái bàn và hai cái ghế nhựa. Hai người này kê bàn ngay trước cánh cổng đồ sộ của nhà ông Trương và ngồi đó. Một người lấy cái điếu cày tre mang theo cho lên miệng rít xòng xọc rồi ngửa cổ phun một luồng khói trắng lên trời.
Ông Trương nhìn hai cái lưng lù lù ngay giữa cổng nhà mình. Đoạn, ông quay lại và đi lên gác. Có tiếng sập cửa rất mạnh vọng xuống.
Tấm biển hình chữ nhật đặt trước cổng nhà ông. Một dòng chữ sơn vàng tươi như muốn nhảy bật lên khỏi cái nền đỏ chót: “Khu vực cách ly”. Ảnh minh họa: Pháp Luật TP.HCM. |
Những vụn vỡ trào dâng
Trong phòng mình, Hoàng Cúc vẫn ngồi bó gối trên giường. Đôi mắt sưng mọng vì khóc. Hầu như chẳng lúc nào cô thôi khóc từ khi biết cái tin kinh khủng ấy. Cô không thể ngờ Tony có thể làm tất cả những chuyện này.
Sự vun vào nhiệt thành từ gia đình cả hai bên khiến cô và Tony mặc nhiên trở thành cặp uyên ương đẹp đôi trong mắt mọi người. Từ khi sang Anh, Tony trở thành chỗ dựa tinh thần của cô. Cô không thể ngờ nổi anh lại là kẻ dối trá, sự dối trá khó chấp nhận với những người chưa hề quen với nó.
Ấy thế mà, đó vẫn chưa phải là điều khiến Hoàng Cúc đau đớn nhất. Không! Những điều thực sự kinh khủng nằm hết bên trong chiếc điện thoại di động bé tí và mỏng dính kia. Nó mới là thủ phạm đang xát thêm muối vào nỗi đau của cô.
Từ hôm qua tới giờ, hầu như cứ mươi, mười lăm phút cô lại mở điện thoại. Tin tức về cô gái ngoại quốc nhiễm Covid-19 và cuộc hẹn hò chóng vánh với một nam du học sinh người Việt được nhắc tới cái tên viết tắt L.V.P đã lan khắp các trang tin online và mạng xã hội.
Có thể dễ dàng tìm thấy những dòng tít như: “Cuộc tình tay ba và Corona…”, “Chàng Don Juan Việt bại lộ vì corona”…
Một bài báo có đoạn viết: “Gia đình nữ sinh du học – người yêu của L.V.P đã bị cách ly vì ngay sau khi hẹn hò với cô gái người Anh, chàng trai lại tiếp tục đi chơi với cô người yêu ‘chính thức’ của mình…”.
Trên các trang mạng xã hội, người ta còn bình luận thô thiển hơn. Những “cư dân mạng” tỏ ra không mệt mỏi trong việc moi móc tin tức, xâu chuỗi và phỏng đoán, mổ xẻ và quả quyết, thêu dệt và thêm thắt chi tiết vào những sự việc xảy ra khắp nơi nơi.
Và cuối cùng, cái bàn phím trước mặt giúp họ hoàn tất công cuộc “làm báo” của mình trong sự hả hê. Cô không thể ngờ mình và gia đình có lúc lại trở thành đề tài để thiên hạ đàm tiếu như thế này. Cô lại tấm tức khóc.