Chẳng nhớ quá khứ, chẳng sợ tương lai là nỗi niềm Thập Nhị muốn gửi gắm tới mọi người: “Sống là cảm nhận thật nhiều, cảm nhận từng khoảnh khắc của sinh mệnh. Bạn chẳng cần vội hiểu hết mọi thứ làm gì, những việc cuộc đời sắp đặt để bạn hiểu, ắt bạn sẽ hiểu thôi. Mong cho mọi người chẳng nhớ quá khứ, chẳng sợ tương lai”.
Được sự đồng ý của Nhã Nam, đơn vị giữ bản quyền, Zing trích đăng một phần cuốn sách.
Tâm an là nhà
Năm 2010, có cô gái nọ quá chán nản trước tình yêu ở Quảng Châu, muốn tìm lối thoát cho cuộc đời nên định thi lấy chứng chỉ IELTS để du học. Cô dọn dẹp kiểm kê lại đồ đạc mua trong hai năm, cuối cùng thu gọn lại chỉ vừa bằng một va li và một túi du lịch lớn.
Đón cô ở nhà ga Thâm Quyến, hai chúng tôi đều trùng trùng tâm sự, chẳng ai biết hạnh phúc ở nơi đâu. Cô đã bỏ rất nhiều đồ đạc, nhưng vẫn nhớ đem theo một con dao gọt hoa quả, đến giờ vẫn treo trong bếp nhà tôi. Chúng tôi cùng nấu nướng trong căn nhà trọ nho nhỏ.
Chiều chiều ra chợ mua rau, ghé lại sạp hoa quả ven đường mặc cả rồi xách túi lớn túi nhỏ cùng về, đến khi thành phố lên đèn thì vừa ăn cơm vừa xem tivi. Một hôm, tôi thức giấc vì nghe tiếng điện thoại. Cô ấy đang nói chuyện công việc trong phòng.
Ai rồi cũng phải có những quyết định của riêng mình. Ảnh minh họa: Pinterest. |
Tôi hiểu, cô đã quyết định rồi. Hôm ấy sau khi ngủ dậy, cô thông báo một câu ngắn gọn. “Tớ quyết định về Trường Sa đi làm”. Dù lúc trước từng tha thiết khuyên cô đi du học, tôi vẫn nhận ra cô có phần bất an, nên chỉ bình thản đáp, “Ồ, bao giờ cậu đi?”.
Quen nhau hai năm, không ở cùng thành phố, chúng tôi vẫn cố gắng mỗi tháng gặp một lần, tâm sự chuyện tình cảm và công việc, cũng có khi chẳng nói gì cả, chỉ cùng đi làm móng, ăn cơm, mua sắm.
Dạo ấy là giai đoạn ở chung với nhau lâu nhất. Chẳng ngờ ngày chia tay đến nhanh như vậy. Song tôi biết, đó là con đường cô đã chọn. Lúc chia tay ở sân bay, tôi không đành lòng quay lưng đi.
Từ nay xa xôi cách trở, đâu có gần như Quảng Châu đến Thâm Quyến, chỉ mất một tiếng ngồi tàu. Về sau cô nhắn rằng, bát nước đã hắt đi không thể vớt lại được nữa. Trong mắt nhiều người, sinh ra trong nhà khá giả, vẻ ngoài sáng sủa, cuộc sống ổn định thoải mái đã là may mắn lắm rồi.
Đúng thế. Sau khi chúng tôi rời vòng tay gia đình bước ra xã hội, đều gặp phải nghịch cảnh, bị phản bội, nghi ngờ, phủ định bản thân, lúc mới vào đời cuộc sống khốn khổ thế nào, bạn cũng biết rồi đấy.
Nhưng chúng tôi đều cố hết sức để sống thật đàng hoàng, thật mạnh mẽ giữa thành phố xa lạ, hơn nữa còn thề rằng phải sống tốt hơn, tốt hơn nữa.
Sinh nhật hàng năm nhìn lại, nhất định đến cuối buổi phải cảm ơn tất cả bạn bè, cảm ơn số phận, và cảm ơn năm nay đã khá hơn năm ngoái.
Sống đạm bạc như thế, nhưng chúng tôi vẫn vững tin vào tương lai. Bởi chúng tôi cũng chẳng có mơ ước gì lớn lao cả.
Dù có những điều may mắn nói trên, có thể chúng ta vẫn buồn bực tức giận, bởi cha mẹ chúng ta hết sức nghiêm khắc, luôn đặt nhiều hy vọng vào con cái, cho chúng ta một bệ phóng tốt là vì muốn chúng ta đi được xa hơn, làm được tốt hơn.
Dù trong hoàn cảnh nào, đều cần vững tin vào tương lai. Ảnh minh họa: Pinterest. |
Sau đó thì sao?
Sau đó, những thứ mà người khác chết cũng phải giữ khư khư kia, chúng ta chỉ quay người là đặt xuống được. Cảm thấy bản thân thế này là không tốt, thì bỏ đi vậy.
Thấy tình yêu thế kia là không hạnh phúc, thì từ bỏ thôi. Thấy thành phố này chẳng có gì đáng lưu luyến, thì xách va li lên đường.
Lúc nào muốn về nhà thì về. Về ngồi đầu đường ăn tô bún, nghe tài xế huyên thuyên kể về bà vợ mê mạt chược bằng giọng địa phương đặc sệt, cảm thấy đây mới là mảnh đất thuộc về mình.
Không gặp được những anh giai chín chắn có gu nữa thì tìm một cậu chàng đơn giản chân thành, yêu nhau thật lâu. Không còn cơ hội bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào hàng ngũ người thành đạt nữa thì làm một người phụ nữ thoải mái vui vẻ cũng tốt.
Trên đời có một loại người không bao giờ hối hận, họ hờ hững với những lý thuyết về thành công. Muốn làm gì thì làm ngay cái đó. Sống ở thì hiện tại, làm chủ cuộc đời mình.
Đa số chúng ta đều buộc phải phấn đấu, không thể không cố gắng, chẳng có cách nào để không cố gắng. Song những cố gắng ấy không phải để chứng minh rằng mình tới gần được thành công, mà là lúc còn trẻ trung phơi phới, ta chẳng biết mình còn có thể làm được việc gì có ý nghĩa hơn.
Đến ngày nào đó, xác định được tố chất mình như thế, thì cứ sống theo mong muốn của mình thôi. Ảnh minh họa: Pinterest. |
Đến ngày nào đó, xác định được tố chất mình như thế, thì cứ sống theo mong muốn của mình thôi. Lúc gặp tôi, cô ấy còn rất trẻ, đang đứng trước quyết định quan trọng đầu tiên trong đời.
Cô hỏi tôi, nên sống yên bình ở thành phố nhỏ non xanh nước biếc hay tới thành phố lớn cách xa nghìn dặm ngày ngày phải chen chúc trên xe buýt tới công sở?
Tôi đáp: “Cậu phải cố gắng một lần thì sau này mới khỏi hối tiếc. Ít ra về sau lúc cho bú và thay bỉm, cậu vẫn có thể hiên ngang tự nhủ, chị đây tốt xấu gì cũng từng xông pha ngoài xã hội rồi nhé”.
Rất nhiều lựa chọn trong đời chúng ta, thực ra đều không nhắm tới thành công, mà là bởi không thể không can đảm, không thể yếu đuối, không thể không biết gì về thế giới.
Trong lúc còn có thời gian, có tuổi trẻ, cứ mạnh dạn làm những việc mình muốn, ắt sẽ tìm được câu trả lời cho bản thân. Chúng ta không thể dự đoán, không thể lên kế hoạch, cũng không thể thay đổi cuộc sống.
Chỉ có thể tìm cách thích ứng với hoàn cảnh, sống ngày một tốt hơn. Tôi chỉ mong mình thành công hơn trước đây là đủ. Đâu chẳng có bình yên? Đâu chẳng có hạnh phúc? Tâm an tức là nhà.