Connect with us

Tác giả

Sự dung tục khi vẽ Hồ Xuân Hương không chỉ liên quan đến tính dục

Được phát hành

,

Cho rằng một số tác phẩm thuộc triển lãm “Cõi Hồ Xuân Hương” có tính nghệ thuật không cao, giám tuyển Như Huy chỉ ra ranh giới giữa nghệ thuật và sự dung tục.

Mới đây, triển lãm “Cõi Hồ Xuân Hương” của họa sĩ Nguyễn Quốc Thắng và đạo diễn Nguyễn Nghiêm Nhan đã đóng cửa sau khi dư luận lên tiếng về một số bức tranh bị cho là phản cảm. Sự việc này đặt ra vấn đề về ranh giới giữa dung tục và nghệ thuật; về vai trò của hội đồng nghệ thuật khi tuyển chọn, thẩm định tác phẩm cho một triển lãm; về nâng cao kiến thức trong thưởng thức tác phẩm…

Dưới con mắt một giám tuyển nghệ thuật, người dịch một số đầu sách nghệ thuật, nghệ sĩ Như Huy nêu quan điểm chuyên môn về những vấn đề đang thu hút sự quan tâm của công chúng.

Tranh chỉ dừng ở mức độ tô màu, sử dụng chất liệu chưa tinh tế

– Gần đây, một số tác phẩm thuộc triển lãm tranh “Cõi Hồ Xuân Hương” đã bị dư luận chỉ trích. Anh nhận xét thế nào về tranh ở triển lãm này?

– Rất tiếc là tôi chưa được xem trực tiếp triển lãm này. Tuy nhiên, tôi cũng đã được xem gián tiếp trên các phương tiện truyền thông đại chúng một số bức tranh trong triển lãm ấy, đặc biệt là các bức được cho là bị yêu cầu hạ xuống sau khi đã được kiểm duyệt cho phép.

Theo tôi ở đây, có 3 chủ đề có thể được xem xét. Chủ đề thứ nhất, đó là chủ đề hình thức nghệ thuật của các bức tranh; chủ đề thứ hai, đó là chủ đề nội dung thông điệp văn hoá, xã hội của các bức tranh; chủ đề thứ ba, đó là chủ đề về việc kiểm duyệt, thẩm định các bức tranh này.

Với chủ đề hình thức nghệ thuật, thì theo đánh giá của riêng tôi, các bức tranh có tính nghệ thuật không cao. Cách sử dụng chất liệu theo tôi là chưa tinh tế, và làm nổi bật được bản tính của chất liệu.

Triết gia Adorno đã nói, đại loại, người nghệ sĩ giỏi là người hiểu rõ chất liệu và khiến nó tự cất lời, tức là anh phải tuân theo đòi hỏi của chất liệu chứ không phải ngược lại, và vì thế, sức mạnh của tác phẩm phải nằm ở tính độc lập của chất liệu chứ không phải ở các thông điệp áp đặt của nghệ sĩ, hiểu theo nghĩa bất chấp hay hủy giải đi bản tính độc lập của chất liệu.

Nói nôm na, trong nghệ thuật, ta phân biệt giữa hai kiểu thực hành, đó là vẽ và tô màu. Vẽ, có nghĩa là ta tiếp cận với bức tranh từ góc độ ta chìm vào đặc tính của chất liệu để khám phá nó, và để nó khám phá ta trong một hành trình sáng tạo có cả tính vô thức lẫn ý thức. Còn tô màu, thì đó là khi ta đứng ra ngoài chất liệu, để chỉ minh hoạ cho các ý tưởng có sẵn về các màu sắc. Ở đây, chất liệu đã biến mất, chỉ còn màu sắc.

Ở góc độ này, ta thấy Nguyễn Phan Chánh đã làm cho chất liệu lụa lên tiếng, Nguyễn Tư Nghiêm đã làm cho chất liệu bột màu lên tiếng, và Nguyễn Gia Trí đã làm cho chất liệu sơn mài lên tiếng.

Các bức tranh vẽ Hồ Xuân Hương mà tôi được xem trên phương tiện truyền thông đại chúng không cho tôi thấy được cách họa sĩ hiểu về tính đặc thù của chất liệu acrylic mà họ sử dụng.

Thực tế là cách vẽ này thì có thể áp dụng cho mọi chất liệu khác nhau chứ không riêng gì acrylic. Theo thiển ý của tôi, thì các bức tranh đó mới chỉ dừng ở mức độ tô màu, chứ chưa đạt tới mức độ chìm đắm vào chất liệu, như kể trên.

Su dung tuc khi ve khong chi lien quan den tinh duc anh 1

Giám tuyển nghệ thuật Như Huy. Ảnh: NVCC.

– Ở các triển lãm, trước khi tranh trưng bày, các tác phẩm đã qua hội đồng nghệ thuật thẩm định. Anh có đánh giá gì về khâu thẩm định tranh của triển lãm hiện nay?

– Theo tôi hiểu, ở đây là câu hỏi về chủ đề thẩm định nghệ thuật. Câu hỏi có lẽ cần đặt ra ở đây, đó là thẩm định như thế nào, theo tiêu chuẩn gì, và các tiêu chuẩn có nhất quán hay có rõ ràng minh bạch hay không.

Theo tôi, với triển lãm ta đang bàn, chắc chắn đã có sự thiếu nhất quán và rõ ràng trong các tiêu chuẩn dùng để thẩm định. Hệ quả nằm ở việc đã chấp nhận cho treo rồi, sau đó lại yêu cầu hạ một vài bức, dẫn đến triển lãm đóng cửa trước thời hạn.

Theo tôi, tình trạng lý tưởng nhất chính là nên công khai các tiêu chuẩn thẩm định nghệ thuật hay văn hóa cho mọi người đều hiểu và thấy rõ, để khi họ được trưng bày hay không được trưng bày thì họ hoàn toàn hiểu rõ lý do vì sao.

Khi bản tính của chất liệu bị đè bẹp, sự dung tục sẽ lên ngôi

– Nữ sĩ Hồ Xuân Hương từng được một số họa sĩ như Bùi Xuân Phái, Lê Lam… khắc họa. Theo anh, vì sao tranh của họ được công chúng đón nhận?

– Chúng ta đều biết Hồ Xuân Hương là một nhân vật phức tạp về mặt văn hoá ra sao trong không gian nghệ thuật, xã hội, chính trị và văn hoá Việt Nam.

Nếu như hình tượng Hồ Xuân Hương – có vẻ đã có sự đồng thuận chung trong cả quan niệm xã hội phổ cập lẫn quan niệm nghiên cứu chuyên sâu – là một nhân vật có tính thách thức các tiêu chuẩn văn hoá truyền thống, thậm chí tới mức cách mạng, thì con người thực của Hồ Xuân Hương vẫn còn là một tồn nghi trong giới nghiên cứu lịch sử.

Chính biên độ rộng và mờ này giữa sự thật lịch sử về con người Hồ Xuân Hương và tính chân thật của hình tượng văn hoá của nhân vật Hồ Xuân Hương đã tạo ra nhiều cách tiếp cận theo nhiều tầng sâu về Hồ Xuân Hương khác nhau, mà phải nói là, cách nào cũng đều có lý.

Với Lê Lam hay Bùi Xuân Phái, ta không chỉ thấy Hồ Xuân Hương, như một chủ đề văn chương hay cách tân xã hội. Điều ta thấy còn là các giải pháp thẩm mỹ dựa trên sự am hiểu chất liệu của các họa sĩ bậc thầy, và đây là điều mà theo tôi, triển lãm “Cõi Hồ Xuân Hương” chưa có được.

Giám tuyển Như Huy

Ở đây, theo quan điểm của tôi, cách tiếp cận về mặt dục tính là một cách tiếp cận dễ hiểu nhất song cũng là một cách tiếp cận đơn sơ nhất. Bất kỳ ai từng đọc một số bài thơ được cho là của Hồ Xuân Hương đều chắc chắn sẽ dẫn đến ý nghĩa này.

Tuy nhiên, văn bản văn chương không chỉ là sự mô tả nội dung đơn sơ, hiểu theo nghĩa, nếu Hồ Xuân Hương (giả dụ vậy) nói về “đóng cọc”, hay “cờ người” hay “đánh đu” thì ta có thể xác định ngay Hồ Xuân Hương là một con người muốn cách mạng tình dục.

Bề mặt nội dung của văn bản văn chương luôn là tầng đơn sơ nhất trong con đường tiếp cận chân lý văn hoá xã hội. Nói khác đi, chính cái bề mặt “đóng cọc” hay “cờ người” hay “đánh đu” thậm chí còn có thể dẫn ta tới vô số chân lý văn hoá xã hội khác. Chẳng hạn như sự cải biến ngôn ngữ, các yếu tố phân tâm học, hay thậm chí sự đối lập đại tự sự của nền nghệ thuật chính thống với tinh thần “hậu hiện đại” của nền nghệ thuật bên lề…

Nói như thế để thấy rằng có rất nhiều cách tiếp cận hình tượng Hồ Xuân Hương. Rõ ràng ngay cả trong hội họa ta cũng thấy có nhiều cách tiếp cận khác nhau. Chẳng hạn, với Bùi Xuân Phái, nhân vật Hồ Xuân Hương mang tính dân gian và có các sự thô tháp, thậm chí tới mức khiêu khích về hình thể, đối lập lại với không gian thẩm mỹ kiểu cách và có tính chuẩn mực kiểu chính thống. Trong khi với Lê Lam, Hồ Xuân Hương lại hiện ra như một vẻ đẹp theo kiểu phương Tây trong trang phục yếm áo Việt Nam, tạo nên một cách nhìn kiểu hiện đại về nhân vật Hồ Xuân Hương.

Dĩ nhiên, tôi xin nhắc lại, với Lê Lam hay Bùi Xuân Phái, ta không chỉ thấy Hồ Xuân Hương, như một chủ đề văn chương hay cách tân xã hội. Điều ta thấy còn là các giải pháp thẩm mỹ dựa trên sự am hiểu chất liệu của các họa sĩ bậc thầy, và đây là điều mà theo tôi, triển lãm chúng ta đang bàn tới ở đây chưa có được.

– Tại sao hình tượng Hồ Xuân Hương khi trở thành nguồn cảm hứng nghệ thuật lại dễ gây ra những tranh luận? Trong vai trò một nhà thơ, anh đánh giá như thế nào về thơ ca Hồ Xuân Hương?

– Việc hình tượng Hồ Xuân Hương gây tranh luận theo tôi không có gì khó hiểu. Như ta thấy, biên độ rộng giữa tính hư cấu và sự thật lịch sử, biên độ rộng giữa khát vọng tự do của cái văn hóa ngoài lề ngoài luồng của tầng lớp dân lao động và nền văn hóa nghệ thuật tinh hoa hay chính thống thuộc triều đình đã khiến cho nhân vật Hồ Xuân Hương trở thành một trong những nhân vật thú vị và đặc sắc trong không gian văn hoá nghệ thuật Việt Nam, thậm chí theo kiểu như một nhân vật hư cấu hoàn toàn như Trạng Quỳnh.

Su dung tuc khi ve khong chi lien quan den tinh duc anh 2

Một tranh trong triển lãm “Cõi Hồ Xuân Hương”. Ảnh: Vietnamnet.

Ai cũng thấy Hồ Xuân Hương gần gũi ở một điểm nào đó; ai cũng có thể bàn về Hồ Xuân Hương ở một điểm nào đó; ai cũng thuộc một vài câu thơ nào đó (được cho là) của Hồ Xuân Hương; và rồi ai cũng thấy mình trong Hồ Xuân Hương ở nhiều khoảnh khắc và quan niệm.

Hồ Xuân Hương đã trở nên một canon (bộ chuẩn tắc), và chính vì lẽ ấy, bất kỳ khi nào câu chuyện về Hồ Xuân Hương được khơi lên, thì nó đều kéo theo mối quan tâm lớn của xã hội.

Đặc biệt là khi cái tinh thần phóng khoáng, tự do, nôm na, và tất nhiên các khía cạnh tình dục và tính dục trong ngôn ngữ của bộ chuẩn tắc Hồ Xuân Hương được tiếp cận từ góc độ nghệ thuật thị giác, chuyện gây tranh cãi là đương nhiên.

– Theo ông, đâu là ranh giới giữa nghệ thuật và dung tục khi người nghệ sĩ vẽ tranh khỏa thân?

– Như đã nói ở trên, với nghệ thuật, khi chất liệu còn có tiếng nói riêng, khi bản tính chất liệu còn được bộc lộ, thì đó là khi nghệ thuật lên ngôi. Còn khi bản tính của chất liệu, tiếng nói của chất liệu bị đè bẹp, thì đó là khi sự dung tục lên ngôi.

Cần lưu ý rằng, sự dung tục ở đây không chỉ liên quan đến tính dục hay tình dục. Thậm chí một bức tranh vẽ với đề tài trung tính nhất, như một bình hoa chẳng hạn, cũng có thể trở nên dung tục một khi ngôn ngữ của chất liệu bị đè bẹp và làm cho câm lặng.

Ranh giới duy nhất của nghệ thuật theo tôi không phải ở đề tài, mà ở cách nghệ sĩ tiếp cận với đề tài. Bùi Xuân Phái cũng vẽ Hồ Xuân Hương khỏa thân đó? Sao ta không thấy “dung tục”?

Thật ra đó là vì Bùi Xuân Phái đã để cho ngôn ngữ nghệ thuật, ngôn ngữ chất liệu lên tiếng. Hay nói đúng hơn, ông có khả năng để cho ngôn ngữ nghệ thuật, ngôn ngữ chất liệu lên tiếng.

Như Huy (Nguyễn Như Huy) sinh tại Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật TP.HCM, là một nghệ sĩ thị giác, giám tuyển nghệ thuật, đồng thời là một nhà thơ, một dịch giả. Anh từng giám tuyển cho nhiều triển lãm trong và ngoài nước, dịch nhiều đầu sách về nghệ thuật.

Ba cuốn sách nghệ sĩ Như Huy dịch:

Thế mà là nghệ thuật ư? (Tên khác, cùng nội dung: Một đề dẫn về lý thuyết nghệ thuật; But is it art?, Cynthia Freeland, Như Huy dịch, Nhà xuất bản Tri Thức, 2008). Sách trình bày cách các lý thuyết nghệ thuật từ hiện đại đến đương đại vận hành, và cách diễn giải/hiểu một tác phẩm nghệ thuật từ hiện đại đến đương đại.

7 ngày trong thế giới nghệ thuật (Seven days in the art world, Sarah Thornton, Như Huy dịch, Nhà xuất bản Văn học và công ty Đông A, 2016): Cuốn này giải thích cách thị trường nghệ thuật vận hành và cách để hiểu lối suy nghĩ và hoạt động của mọi thành phần trong thế giới và thị trường nghệ thuật.

Những cách thấy (Ways of seeing, John Berger, Như Huy dịch, Nhà xuất bản Hội nhà văn và Phuongnam book, 2017). Cuốn sách cho thấy cách một tác phẩm nghệ thuật mang chứa các thông điệp chính trị, xã hội; đồng thời chỉ cho người đọc cách xem/hiểu một tác phẩm nghệ thuật từ khía cạnh các yếu tố hình ảnh trực tiếp chứ không từ góc độ các yếu tố lịch sử nghệ thuật hay phong cách nghệ thuật.

Nguồn: https://zingnews.vn/su-dung-tuc-khi-ve-ho-xuan-huong-khong-chi-lien-quan-den-tinh-duc-post1339902.html

Tác giả

Để dòng chảy văn hóa đọc luôn được khơi thông, tiếp nối

Được phát hành

,

Bởi

Khẳng định sách có vị trí trung tâm trong đời sống văn hóa, Phó thủ tướng Trần Lưu Quang nói cần tiếp tục tạo môi trường thuận lợi nhất để khuyến khích mọi người đọc sách.

Zing News giới thiệu toàn văn bài phát biểu của Phó thủ tướng Trần Lưu Quang tại lễ khai mạc Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai, chiều 21/4.

Hôm nay, chúng tôi rất vui mừng khi đến tham dự Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai tổ chức tại thành phố Huế, một vùng đất có nhiều truyền thống lịch sử và rất đậm đà bản sắc Việt Nam. Tôi nhiệt liệt chào mừng và thân ái gửi đến quý vị đại biểu và các vị khách quý tham dự lễ khai mạc, cũng như bạn đọc cả nước lời chúc mừng tốt đẹp nhất.

Truyền thống hiếu học, trọng sách của dân tộc ta

Thưa quý vị đại biểu, khách quý và bạn đọc cả nước! Chủ tịch Hồ Chí Minh khi nói về vai trò của sách đã nhấn mạnh: “Bất luận làm công việc gì cũng cần phải đọc sách. Người mới học chữ cần đọc để không mù lại, người làm công an cần đọc để nắm tình hình. Những người làm công việc chuyên môn cần phải đọc để nâng cao trình độ. Người làm quản lý lãnh đạo cần phải đọc để quản lý, lãnh đạo tốt hơn. Làm nhà báo, nhà văn lại càng phải đọc”.

Cách đây hơn 2 thế kỷ, đại thi hào Nguyễn Du, danh nhân văn hóa thế giới từng khẳng định: “Sách vở đầy bốn vách / Có mấy cũng không vừa”.

Những lời khẳng định này đã phần nào đúc kết được truyền thống hiếu học, trọng sách của dân tộc ta.

Để tiếp tục khẳng định vai trò của sách và đẩy mạnh phát triển văn hóa đọc trong đời sống cộng đồng, ngày 24/2/2014, Thủ tướng đã ban hành Quyết định số 284/QĐ-TTg lấy ngày 21/4 hàng năm là Ngày Sách Việt Nam.

Thời gian qua, Ngày Sách Việt Nam đã ngày càng khẳng định được ý nghĩa, vị trí, vai trò, nhiệm vụ và từng bước đi lên một tầm cao mới. Cụ thể là năm 2021, Thủ tướng đã ban hành Quyết định số 1862/QĐ-TTg, lấy ngày 21/4 hàng năm là Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam.

Thực hiện các Quyết định của Thủ tướng, những năm qua, cả hệ thống chính trị, các bộ, ngành, cộng đồng, địa phương, các nhà xuất bản, các đơn vị phát hành, các thư viện và những doanh nghiệp, cá nhân đã nhiệt tình tham gia hưởng ứng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam, giúp cho công tác xuất bản có bước phát triển nhanh, làm cho văn hóa đọc có sự tiến bộ đáng được ghi nhận.

Phong trào đọc sách, tặng sách đã đến được nhiều nơi trên cả nước, góp phần thực hiện nhiệm vụ mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nêu rõ tại Hội nghị Văn hóa toàn quốc năm 2021: “Phải tiếp tục xây dựng, giữ gìn và phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, thực sự là ‘nền tảng tinh thần’, ‘động lực phát triển’, và ‘soi đường cho quốc dân đi’; phát huy giá trị văn hóa và sức mạnh con người Việt Nam, khơi dậy khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, thịnh vượng, tạo ra sức mạnh tổng hợp của toàn dân tộc”.

Vai trò trung tâm của sách trong đời sống

Năm nay, tại thành phố Huế, trung tâm văn hóa đặc sắc của cả nước, vùng đất giàu tính lịch sử, nơi hội tụ nhiều di sản văn hóa giá trị của Việt Nam, lễ khai mạc Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai cùng Hội sách chào mừng đã được các đơn vị phối hợp tổ chức trang trọng, đảm bảo xứng tầm với sự mong đợi của bạn đọc trong cả nước.

Sự kết hợp giữa nét văn hóa truyền thống cùng yếu tố hiện đại là một cách để chúng ta tôn vinh sách và khẳng định vai trò trung tâm của văn hóa đọc.

Phó thủ tướng Trần Lưu Quang

Sự kết hợp hài hòa giữa những nét văn hóa truyền thống cùng những yếu tố hiện đại là một cách để chúng ta tôn vinh sách và khẳng định vai trò trung tâm của văn hóa đọc trong đời sống văn hóa để dòng chảy văn hóa đọc luôn được khơi thông, tiếp nối.

Chúng tôi tin tưởng rằng các chuỗi hoạt động và sự kiện chào mừng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai được tổ chức hôm nay và trong những ngày tới tại thành phố Huế cũng như khắp mọi miền Tổ quốc sẽ thực sự phát huy nét đẹp văn hóa truyền thống: Tôn vinh sách và những người làm sách, phát triển phong trào đọc sách.

Chúng tôi đề nghị cả hệ thống chính trị các cấp, các bộ ngành, cộng đồng, địa phương luôn quan tâm, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho các đơn vị xuất bản phát triển theo hướng tinh gọn, chất lượng và hiện đại hóa; đề nghị Bộ Thông tin và Truyền thông, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch phối hợp, tập trung đẩy mạnh phát triển văn hóa đọc, đưa sách vào cộng đồng; các bộ, ngành, địa phương tích cực lồng ghép văn hóa đọc trong tất cả phong trào như: Xây dựng văn hóa, khuyến học…; tiếp tục tạo môi trường thuận lợi nhất để khuyến khích mọi người tham gia viết sách, đọc sách nhằm tạo ra tác phẩm tốt, làm phong phú thêm nguồn sách; tôn vinh các tác giả, văn nghệ sĩ, những tấm gương vì cộng đồng đã đưa sách, văn hóa đọc đến với mọi người, mọi nhà.

Nhân dịp này, đề nghị Bộ Ngoại giao, các tổ chức người Việt Nam ở nước ngoài tăng cường cả sự gắn kết, làm cầu nối cho hành trình Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lan tỏa đến bà con người Việt đang ở xa Tổ quốc nhưng rất gần về tâm hồn và văn hóa của quê cha đất mẹ Việt Nam.

Một lần nữa, xin được thay mặt Chính phủ, xin chúc các vị đại biểu, khách quý và bạn đọc luôn hạnh phúc và nhiều niềm vui!

Chúc Ngày sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai và các hoạt động chào mừng trên cả nước thành công tốt đẹp!

Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ hai khai mạc ngày 21/4 tại Bảo tàng lịch sử Thừa Thiên – Huế, kéo dài đến hết ngày 25/4. Trong khuôn khổ chương trình, bên cạnh hội sách, còn có nhiều sự kiện đáng chú ý như: Tọa đàm “Chuyển đổi số trong hoạt động xuất bản và nền tảng hỗ trợ xuất bản, phát hành” sáng 22/4; tọa đàm “Dư luận nữ quyền tại Huế xưa và nay” chiều 22/4; tọa đàm giới thiệu sách “Bảo tồn và phát huy các giá trị văn hóa dân tộc trong tiến trình đổi mới xây dựng đất nước phồn vinh hạnh phúc” sáng 23/4…

Nguồn: https://zingnews.vn/de-dong-chay-van-hoa-doc-luon-duoc-khoi-thong-tiep-noi-post1424222.html

Tiếp tục đọc

Tác giả

Hiểu về ngành xuất bản qua ‘Những con chữ ngoài trang sách’

Được phát hành

,

Bởi

Ông Trần Đình Ba, tác giả sách “Những con chữ ngoài trang sách”, nhận định rằng in ấn, xuất bản thời nay đã là thời của khoa học công nghệ; các hoạt động cũng được chuyên môn hóa.

Trần Đình Ba là tác giả đã có những tác phẩm nghiên cứu ấn tượng như Việt án – Lần theo trang sử cũ, Đằng sau mặt báo – Hồi ký chân dung báo chí Việt buổi ban đầu đến 1945.

Với kinh nghiệm nghiên cứu lịch sử của mình, kết hợp cùng hiểu biết của một người làm trong ngành xuất bản (là một trong những người làm xuất bản tiêu biểu trong dịp kỷ niệm 70 năm ngành Xuất bản, in và phát hành Việt Nam), ông đã thực hiện cuốn sách Những con chữ ngoài trang sách, trưng ra những mảnh nhỏ về in ấn, xuất bản và phát hành sách từ khi có kỹ thuật in chữ rời người Pháp du nhập đến 1945.

Trao đổi với Zing, tác giả chia sẻ về quá trình nghiên cứu, thu thập tư liệu, đồng thời cung cấp góc nhìn đối chiếu, so sánh xuất bản xưa và nay.

Nỗi tò mò từ khi ngồi trên ghế nhà trường

Điều gì khiến ông nghiên cứu về sách vở, xuất bản giai đoạn trước 1945?

– Lý do thì rất nhiều. Trước hết thời gian nửa cuối thế kỷ XIX đến 1945 có nhiều tác giả, tác phẩm hay, nổi tiếng, để lại dấu ấn lớn trong sự phát triển văn học, lịch sử và nói chung là văn hóa Việt Nam một thời như Trương Vĩnh Ký, Trương Minh Ký, Phạm Quỳnh, Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Vĩnh…

Ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta đã được đọc nhiều tác phẩm liên quan của Hồ Biểu Chánh, Khái Hưng, Nguyễn Tuân, Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng… nhưng số đó còn quá ít so với kho tàng đồ sộ họ để lại.

Đó là lý do thôi thúc tôi phải tìm đọc thêm và không chỉ ở mảng văn học, mà những tác phẩm lịch sử, địa chí của Diệp Văn Kỳ, Đặng Thúc Liêng, Cao Hải Để, Đào Trinh Nhất, Ngô Vi Liễn, Huỳnh Thị Bảo Hòa…

Thêm nữa, sách vở, hoạt động xuất bản thời gian nửa cuối thế kỷ XIX đến 1945 hiện nay lưu trữ, còn lại không đầy đủ. Hoạt động xuất bản thời gian này rất ít sách viết. Chẳng hạn sách Lịch sử xuất bản sách Việt Nam năm 1996, nội dung dành cho thời gian cuối thế kỷ XIX đến 1945 chỉ hơn 40 trang, không bao quát được diện mạo xuất bản thời gian đó và chỉ tập trung mảng xuất bản.

con chu ngoai trang sach anh 1

Tác giả Trần Đình Ba. Ảnh: Thanh Trần.

Việc cần có tài liệu tìm hiểu, bổ khuyết một mảnh nào đó cho hoạt động in ấn, xuất bản, phát hành sách từ khi có kỹ thuật in chữ rời của phương Tây du nhập vào theo bước chân người Pháp cho đến 1945, là rất cần thiết không chỉ đối với người trong nghề nói riêng, mà cả với độc giả nói chung.

Qua đó, chúng ta hình dung rõ hơn về in ấn, xuất bản, phát hành sách ở Việt Nam trong một khoảng thời gian gần cả 100 năm còn chưa có nhiều người tìm hiểu hệ thống.

Tất nhiên, để thực hiện được một tác phẩm thiên về in ấn, xuất bản, phát hành như thế, cần nhiều thời gian, công sức và nhất là nguồn tài liệu liên quan.

Lợi thế của tôi là người làm trong nghề, hiểu biết mức độ nhất định về lĩnh vực này. Trước khi thực hiện tác phẩm này, tôi đã dành thời gian rảnh rỗi ít ỏi có được để đọc, gạn lọc, tìm hiểu, viết bài đăng liên quan đăng rải rác ở các báo, tạp chí: Thanh niên, Phụ nữ TP.HCM, Pháp luật TP.HCM, Văn nghệ TP.HCM, Zingnews… Trong đó có những chuỗi bài dài kỳ “Phía sau trang sách”, “Mở trang sách cũ”.

Từ một dung lượng nội dung nhất định đã thực hiện rời rạc, tôi tạo động lực cho bản thân xây dựng đề tài, dựng khung đề cương và từ đó viết, bổ sung để tạo thành tác phẩm Những con chữ ngoài trang sách.

Ông đã thu thập, tìm kiếm tài liệu về tiến trình phát triển của ngành xuất bản như thế nào?

– Tư liệu cho đề tài có hai nguồn chính.

Một nguồn là ghi chép, hồi ký, hồi ức của những người thời ấy hoặc liên quan Trương Vĩnh Ký, Hồ Biểu Chánh, Đặng Thúc Liêng, Vũ Bằng, Ngọc Giao, Nguyễn Công Hoan, Vũ Ngọc Phan, Đào Duy Anh, Hồ Hữu Tường… Những hồi ký, hồi ức đó đề cập nhiều đến hoạt động báo chí và xuất bản sách dù chỉ viết xen lẫn vào trong hồi ký của họ.

Bên cạnh đó là báo chí khắp ba kỳ cuối thế kỷ XIX cho đến 1945 thỉnh thoảng vẫn đề cập đến xuất bản sách hay giới thiệu sách mới như Thông loại khóa trình (Sự loại thông khảo), Nam Kỳ, Dân báo, Nông cổ mín đàm, Công luận báo, Phong hóa, Điễn tín, Tràng An báo, Sài Gòn

Từ những sách hồi ký, hồi ức mà bản thân có được, cũng như nguồn file báo chí liên quan tiếp cận được, tôi lần về những tài liệu sách vở liên quan được họ đề cập.

Nhưng trong khi sử dụng tài liệu, tôi cũng phải vất vả để đối sánh giữa ghi chép trong hồi ký, hồi ức theo trí nhớ của người liên quan với thực tế đã xảy ra. Vì có những ghi chép các tác giả nhầm thời gian, sự kiện hoặc nhầm tên tác giả, tác phẩm.

Chẳng hạn Nguyễn Công Hoan nhớ tác phẩm Thế lực Khách trú và vấn đề di dân vào Nam Kỳ của Đào Trinh Nhất là do nhà in Nghiêm Hàm thực hiện, nhưng thực tế là do Nhà in Thụy Ký in năm 1924; hay cuốn Loạn Thái Nguyên của Trần Huy Liệu in năm 1935, trong khi bản thân ông lại nhớ nó ra đời sau khi Tiếng vang làng báo đình bản, mà Tiếng vang làng báo đình bản năm 1936…

Ngoài nguồn nguồn tư liệu trên, thì quan trọng hơn nữa phải có tài liệu thực chứng là chính những sách đã được xuất bản.

Bản thân tôi hay tìm tư liệu để phục vụ công việc biên tập, đối sánh việc sử dụng tài liệu tham khảo, trích dẫn của các tác giả cũng như có nguồn tài liệu sử dụng viết báo (Nhờ nguồn ebook có được từ Thư viện quốc gia Pháp, Thư viện quốc gia Việt Nam và nhiều nguồn khác với khoảng 2 vạn tài liệu khác nhau, trong đó một lượng lớn là những sách xuất bản 1945 trở về trước); nên khi triển khai đề tài này, mình có thể đọc được những tài liệu liên quan đó để dẫn chứng.

Nhưng với quỹ thời gian hạn hẹp, cũng như viết dạng khái quát theo chủ đề, nên không thể nào bao quát hết được tất cả sách, tài liệu liên quan mà tôi được tiếp cận, đó là chưa kể còn thiếu rất nhiều tác giả, tác phẩm mà bản thân chưa thể tiếp cận. Trong tác phẩm Những con chữ ngoài trang sách, tôi chỉ có thể điểm qua được vài trăm đầu sách cùng các tác giả liên quan trong đời sống xuất bản thời gian đó.

Trong quá trình nghiên cứu, có điểm gì về ngành xuất bản ông cảm thấy đặc biệt thú vị?

– Một cách bao quát và chung nhất, thì ngành nào cũng có những nét riêng biệt làm nên đặc trưng so với ngành nghề khác. Hoạt động xuất bản cũng vậy.

Những điểm thú vị nếu gạn lọc, tôi có thể là nói đến những nét riêng nho nhỏ, khác biệt của xuất bản 1945 về trước như việc in giá trên bìa 1, có sách đưa cả mục lục hoặc yếu mục lên bìa 1; hay không như bây giờ có trang lưu chiểu ghi rõ người chịu trách nhiệm xuất bản, biên tập, dàn trang, vẽ bìa và số lượng in, đơn vị in… thời đó trang này chủ yếu chỉ ghi địa điểm in ấn, số lượng bản in, bản thường, bản đặc biệt nếu có mà thôi; và sách thời đó cũng như báo, đăng rất nhiều quảng cáo cho đủ thứ nhãn hàng, không chỉ ở bìa 4 mà cả có ở trong trang nội dung.

Còn về tổng quan, dẫu mỗi thời, hoạt động in ấn, xuất bản, phát hành có khác nhau, vẫn có những mẫu số chung như trong xuất bản vẫn có những ông lớn – cả nhà nước và tư nhân; sách cũng đa dạng thể loại, phân nhiều cấp độ như sách bản phổ thông, sách đặc biệt cho người chơi sách; có những giai đoạn sẽ có những dòng sách được độc giả ưa chuộng, trở thành trào lưu như hiện tượng tiểu thuyết Tàu đầu thế kỷ XX, tiểu thuyết ba xu giữa những năm 1930, cũng như xuất bản thời nay từng có dạo tiểu thuyết đam mỹ tạo sóng trong làng xuất bản…

con chu ngoai trang sach anh 2

Sách Những con chữ ngoài trang sách của Trần Đình Ba cung cấp nhiều thông tin thú vị về ngành xuất bản Việt Nam. Ảnh: ĐB.

In ấn, xuất bản và phát hành ngày nay được chuyên môn hóa

Đâu là điểm khác biệt lớn nhất giữa xuất bản ngày nay so với giai đoạn ông nghiên cứu trong sách?

– Nếu nói về khác nhau, có lẽ phải có cả một nghiên cứu đối sánh, thống kê mới hợp lẽ được. In ấn, xuất bản thời nay đã là thời của khoa học công nghệ rồi.

Đơn cử như việc in sách không còn phải tỉ mẩn nhặt từng con chữ bỏ vào khuôn in như trước nữa, mà đã tiến tới bước máy móc được lập trình theo sự điều khiển của con người để in ấn. Hay phát hành thời xưa để sách đến được với người đọc, phải thông qua hệ thống đại lý là các cửa hàng sách lớn nhỏ ở các tỉnh thành.

Ngày nay việc kinh doanh, phát hành sách theo cửa hàng sách truyền thống nhỏ lẻ theo hộ gia đình thậm chí đang thui chột, các cửa hàng sách gia đình chủ yếu bán sách giáo khoa, sách tham khảo và văn phòng phẩm cho học sinh, còn các hiệu sách lớn cũng phải chịu sự cạnh tranh khốc liệt với các sàn thương mại điện tử mà người có nhu cầu, chỉ cần cài đặt ứng dụng trên thiết bị điện tử cá nhân, thực hiện vài thao tác là có thể ngồi chờ sách được giao đến tận tay trong dăm ngày hay thậm chí là trong 2 giờ (ở những thành phố lớn).

Như trên chỉ là hai khác biệt cơ bản về in ấn, phát hành của ngày xưa so với ngày nay.

Lại có những sự khác biệt cũng rất đáng kể như khoảng thời gian từ cuối thế kỷ XIX đến đầu thế kỷ XX, khi việc in ấn, xuất bản nằm trong tay các nhà in công tư. Phải đến cuối thập niên 1920, đầu thập niên 1930, mô hình nhà xuất bản mới hiện diện và vươn lên thực hiện vai trò xuất bản, phát hành, các nhà in dần lui về hậu trường chuyên trách chức năng in ấn.

Còn hiện nay, hoạt động in ấn, xuất bản và phát hành được chuyên môn hóa hơn. Nhà in thực hiện nhiệm vụ nhà in, nhà xuất bản thực hiện việc xuất bản (khai thác bản thảo, biên tập, thiết kế, xuất bản sách).

Trong hoạt động này, các công ty sách tham gia năng động và có vai trò lớn. Việc phát hành, kinh doanh tập trung vào các công ty nhà nước, tư nhân.

Thời gian 1945 trở về trước, các nhà xuất bản tư nhân mọc lên rất nhiều. Thậm chí có những nhà xuất bản trở thành thế lực lớn của làng xuất bản như Tân Dân, Mai Lĩnh, hay Đời Nay…

Nhưng cũng có những nhà xuất bản tư nhân được lập nên với quy mô nhỏ phải giật gấu vá vai như đơn vị của Huy Cận – Xuân Diệu, Nguyễn Đức Chính. Thời nay, nhà xuất bản là của nhà nước, tư nhân tham gia hoạt động xuất bản phổ biến ở hình thức các công ty sách…

Ông nhận xét thế nào về tiến độ phát triển của ngành xuất bản thời gian gần đây và ngành sẽ đi theo hướng nào trong thời gian tới?

– Ngành xuất bản thời gian gần đây rõ ràng là phát triển nhanh, mạnh về số lượng đầu sách được xuất bản, đa dạng thể loại sách xuất hiện trên thị trường.

Ngành xuất bản thời gian gần đây phát triển nhanh, mạnh về số lượng đầu sách, đa dạng thể loại trên thị trường.

Trần Đình Ba

Có những dòng sách đang thực sự nhận được sự quan tâm của các đơn vị xuất bản và độc giả như sách về chuyển đổi số, sách về chữa lành, sách văn học kinh điển của Việt Nam và thế giới…

Còn vế sau của câu hỏi “ngành sẽ đi theo hướng nào trong thời gian tới?”. Đây là một câu hỏi mang tính dự báo. Mà dự báo thì luôn có xác suất đúng sai như dự báo thời tiết vậy. Nó phụ thuộc vào định hướng của cấp quản lý, vào đường hướng phát triển của các đơn vị xuất bản góp phần tạo nên tổng thể bức tranh chung về hoạt động xuất bản Việt Nam.

Đọc được sách hay, hãy gửi review cho Zing News

Bạn đọc được một cuốn sách hay, bạn muốn chia sẻ những cảm nhận, những lý do mà người khác nên đọc cuốn sách đó, hãy viết review và gửi về cho chúng tôi. Từ ngày 21/4, Zing News mở chuyên mục “Cuốn sách tôi đọc”, là diễn đàn để chia sẻ review sách do bạn đọc gửi đến qua Email: [email protected]. Bài viết cần gửi kèm ảnh chụp cuốn sách, tên tác giả, số điện thoại.

Trân trọng.

Nguồn: https://zingnews.vn/hieu-ve-nganh-xuat-ban-qua-nhung-con-chu-ngoai-trang-sach-post1422238.html

Tiếp tục đọc

Tác giả

MC Phan Đăng: ‘Đọc sách cũng giống như yêu’

Được phát hành

,

Bởi

“Nếu không có phương pháp, không có mục tiêu thì ngay cả khi chúng ta yêu sách, chúng ta đọc sách cũng là một tình yêu lầm lạc”, tác giả Phan Đăng nhấn mạnh.

Chào mừng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam, nhà báo – tác giả Phan Đăng tổ chức buổi talk show với nội dung “Đọc sách rất nguy hiểm nếu…”, tập trung vào các vấn đề độc giả quan tâm: Nên đọc sách như thế nào? Phương pháp đọc? Lựa chọn sách phù hợp với lứa tuổi, đối tượng?…

“Nếu như thời ấy có ai đó nói cho tôi biết, đọc sách là rất tốt, nhưng phải có mục đích đọc, phải có phương pháp đọc, phải có kỹ thuật đọc thì con đường tôi đi sẽ được rút ngắn lại rất nhiều. Phải đến bây giờ – 39 tuổi, tôi mới thật sự hiểu thế nào là ‘đọc quên để nhớ’, thế nào là ‘đọc của người để trở thành mình’ chứ không phải ‘đọc của người để trở thành nô lệ cho người’. Điều này thấm thía và quý giá vô cùng. Nó thực sự làm tôi như được bung ra, vỡ ra để nhìn thấu cả một chân trời mới”, tác giả Phan Đăng chia sẻ.

Tac gia Phan Dang anh 1

Tác giả Phan Đăng.

Phan Đăng so sánh rất dí dỏm, yêu mà không có phương pháp cũng chết, yêu không có phương pháp, cái giá phải trả rất đắt, có khi đừng yêu còn đỡ hơn, đọc sách cũng vậy.

Theo anh, có nhiều hệ lụy của việc đọc không có mục tiêu, thứ nhất đó là “tầm chương trích cú”, trong đầu lúc nào cũng sống bằng ý nghĩ của người khác mà cứ tưởng đấy là của mình.

Thứ hai là tin hết vào sách. Như vậy, dễ trở thành một kẻ độc tài tri thức, thấy ai đó nói không giống kiến thức mình đọc được tỏ thái độ cực đoan.

Hệ lụy thứ ba, đem mớ lý luận đọc được “tấn công” đối tượng nào đó nên mới có những cuộc bút chiến trên mạng xã hội khiến nhiều độc giả tin một cách mù quáng. Thực tế, có không ít người vẫn tin những chuyện hàn lâm, nhưng thật ra chẳng phải để cùng khai phóng, trao đổi về chân trời tri thức mà mục tiêu là đem mớ lý thuyết đấy “mài” thành lưỡi lê sắc bén cứa vào da thịt người khác nhằm chứng tỏ cái tôi hơn người.

Cái tôi là ảo tưởng của lầm lạc

Về phương pháp đọc, tác giả Phan Đăng cho rằng đọc sách phải có chiến lược, mục tiêu đọc chứ không bạ đâu đọc đấy, không lan man.

“Khi xây dựng mục tiêu đọc, phải trả lời được hai câu hỏi. Câu hỏi thứ nhất là chúng ta muốn phát triển ngách tri thức nào? Bể tri thức của nhân loại mênh mông vô tận, bạn có mười đời cũng không đọc được hết nhưng có quyền chọn một ngách để đào sâu tát cạn. Không hẳn vì mong muốn trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực đấy mà đơn giản thỏa mãn tận cùng những khát vọng của bản thân. Muốn làm được điều đó, phải phát triển kiến thức nền, phông văn hóa cho chính mình. Như vậy, mới có một lộ trình đọc tốt”, tác giả Phan Đăng khẳng định.

Tac gia Phan Dang anh 2

“Ai cũng phải có một cuốn sổ đọc của riêng mình”, tác giả Phan Đăng bày tỏ.

Tuy nhiên, Phan Đăng cho rằng nếu chỉ có kiến thức ngách mà không có kiến thức nền thì chỉ thấy vài giọt nước chứ không thấy được cả dòng sông… và ngược lại. Để vừa cảm nhận được sự cô đọng, tinh túy của một giọt nước hay sự mênh mang, rộng lớn của dòng sông phải đọc cả tri thức ngách lẫn tri thức nền. Điều đó giúp cho các bạn có thể chia sẻ với con cái, cùng hoạch định một chiến lược đọc rõ ràng.

“Ai cũng phải có một cuốn sổ đọc của riêng mình”, tác giả Phan Đăng bày tỏ.

Theo anh, khi đọc cần một đầu óc khai phóng và kỹ thuật hoài nghi. Thậm chí, đọc trong sự trăn trở lật đi lật lại không ngừng nghỉ.

“Đọc sách rất nguy hiểm nếu… không cẩn thận thì càng đọc càng nuôi nấng cái tôi của mình, mang cái tôi để hơn thua với cuộc đời. Trong khi cái tôi theo quan điểm của Phật giáo, vốn dĩ nó không có thật, là một ảo tưởng của lầm lạc mà thôi. Đọc sách mà mang kiến thức của mình để coi thường người khác thì đọc làm gì. Đây là những hệ lụy rất nguy hiểm. Nếu không có phương pháp, không có mục tiêu ngay cả khi chúng ta yêu sách, chúng ta đọc sách đó cũng là một tình yêu lầm lạc”, tác giả Phan Đăng nhấn mạnh.

Phan Đăng từng công tác tại báo An ninh Thế giới. Anh được nhiều người biết đến trong vai trò một bình luận viên thể thao, MC chương trình Ai là triệu phú. Phan Đăng từng ra mắt các cuốn sách: Ở trong đầu tri thức, Ơ kìa, làng bóng trong mắt tôi, 39 câu hỏi cho người trẻ

Nguồn: https://zingnews.vn/mc-phan-dang-doc-sach-cung-giong-nhu-yeu-post1422829.html

Tiếp tục đọc

Xu hướng