Tiểu thuyết Hoa vẫn nở mỗi ngày là một trong những tác phẩm nổi tiếng của nữ nhà văn người Pháp Valérie Perin. Bằng giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng, phảng phất nỗi buồn, bà đã nhẹ nhàng gieo vào lòng người đọc những rung cảm thiết tha với cuộc sống. Dù số mệnh bao cay đắng, người ta vẫn yêu đời và không ngừng nuôi hy vọng.
Tiểu thuyết Hoa vẫn nở mỗi ngày. Ảnh: Nhã Nam. |
Nếu cuộc đời là bản nhạc buồn không dứt
Nhân vật chính của tác phẩm là Violette, phụ nữ trung niên đã trải qua nhiều mất mát. Cô định dùng phần đời còn lại của mình để làm bạn với những ngôi mộ tại nghĩa trang Brancion-en-Chalon. Hàng ngày, Violette dạo quanh các lối đi, giúp đỡ khách đến viếng thăm khi cần.
Đôi khi, cô tới để lau nước mắt cho kẻ đáng thương, đang chìm trong nỗi đau mất người thân. Cũng có lúc, người phụ nữ ấy chọn cách lặng yên đứng cạnh người khách lạ, như một sự sẻ chia không lời.
Mọi chuyện xảy ra ở nghĩa trang được Violette nắm rõ như lòng bàn tay. Cô đã tỉ mỉ ghi tất cả vào cuốn sổ; từ những chi tiết nhỏ trong đám tang, cho đến danh sách những vị khách đã tới thăm người quá cố.
Những ký ức liên quan tử thần kéo cô về một quá khứ không xa, vẫn còn rõ ràng trong tâm trí. Violette vốn là đứa trẻ mồ côi. Mẹ đã bỏ rơi con gái khi cô vừa lọt lòng và không để lại bất cứ một lời nhắn nhủ nào. Suốt những năm tháng sống trong trại trẻ, đứa bé gái tội nghiệp nuôi hy vọng sẽ có ai đó đến nhận lại mình.
Mong ước ấy khiến cô bé chìm đắm trong nỗi thất vọng kéo dài. Thế nhưng, nó không dập tắt được khát khao có một mái ấm gia đình trong lòng thiếu nữ tội nghiệp. Ở những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, Violette đã gặp Philippe Toussaint trong một quán bar. Chỉ với một nụ cười và vài câu tán tỉnh, cô gái trẻ đã đi theo người đàn ông bất hảo ấy mà không cần suy nghĩ.
Cuộc sống gia đình mà Violette luôn mong mỏi được xây nên từ căn phòng trọ tồi tàn, cùng những đồ đạc cũ kỹ và công việc gác ghi tẻ nhạt tại một ga xép. Nhiều lúc, người phụ nữ tự hỏi: Liệu Philippe Toussaint có thực sự yêu mình không hay anh ta chỉ cần một người ở bên chăm sóc? Khi cô con gái Léonine ra đời, chuyện ấy chẳng còn quan trọng. Giờ đây, Violette đã có một gia đình.
Dường như số mệnh vẫn muốn bạc đãi người phụ nữ tội nghiệp ấy. Con gái của cô chết trong một tai nạn thảm khốc. Người chồng vô trách nhiệm bỏ đi không lời từ biệt. Violette chỉ còn lại một mình, y như lúc cô tới với thế giới này, cô độc và lạnh lẽo.
Một ngày kia, có người lặng lẽ tới sưởi ấm trái tim cô. Anh ta đến thăm nơi đặt phần mộ của mẹ mình trong đêm vắng lặng. Sự trống rỗng khiến người đàn ông tội nghiệp không biết viết gì trong điếu văn. Violette đem cuốn sổ ghi chép của mình tới, mong nó sẽ có ích với anh ta. Hai tâm hồn đau khổ tìm thấy điểm tựa, họ nương náu vào nhau để chữa lành vết thương.
Thế nhưng, bóng đen quá khứ vẫn ám ảnh Violette. Liệu cô có dũng cảm bước tiếp để giành lấy hạnh phúc cho mình? Lần này, số mệnh có trêu đùa người phụ nữ tội nghiệp ấy nữa không?
Nữ nhà người Pháp Valérie Perin. Ảnh: Valentin Lauvergne/Info Chalon. |
Hãy trân trọng từng phút giây được sống
Hoa vẫn nở mỗi ngày tựa một bản nhạc buồn được tạo nên từ ngôn từ. Vậy nhưng, cách kể chuyện nhẹ nhàng, chậm và đậm tính triết luận của Valérie Perin vẫn có sức hấp dẫn riêng với độc giả. Xen lẫn những đoạn độc thoại nội tâm của nhân vật chính là câu chuyện đời của những con người đang nằm dưới nấm mồ. Họ đã chết, nhưng cuộc đời của họ vẫn chưa biến mất. Chúng vẫn sống trong ký ức của những người ở lại theo một cách riêng.
Với những người vợ, đó có thể là nỗi nhớ nhung, đôi khi có cả hờn ghen gửi vào trong lời thì thầm nhỏ to nơi nghĩa trang vắng vẻ. Vào một sáng chủ nhật u ám, những đứa con đến thăm cha mẹ chúng và hối hận tại sao không tới gặp họ sớm hơn, khi cả hai vẫn còn có thể nói với nhau những lời yêu thương.
Đôi khi, nghĩa trang vắng vẻ đón những nhân tình. Họ đã dành cả nữa đời để yêu đương trong bóng tối. Đến khi bị chia lìa bởi sự sống và cái chết, họ vẫn đắn đo xem việc làm ấy là đúng hay sai? Nếu được làm lại, họ có bước chân vào lưới tình không lối thoát ấy một lần nữa?
Nuối tiếc và đau khổ là những “vị khách không mời” mà nhân vật chính bắt gặp thường xuyên trong những ngày tháng làm việc ở nghĩa trang. Chúng giống như con quỷ đang ngự trị trong lòng người ở lại. Nếu không muốn phải nuối tiếc khi lìa xa nhân thế, hãy sống hết mình với những gì đang có ở hiện tại. Đó là thông điệp sâu sắc mà tác phẩm này đem tới cho độc giả.
Valérie Perin là cây bút tinh tế và nhạy cảm. Tác phẩm của bà là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa nghệ thuật kể chuyện tài tình và bút pháp miêu tả linh hoạt và sống động.
Nhiều câu chuyện được đan cài trong tác phẩm, thế nhưng chúng nâng đỡ nhau một cách rất hài hòa, không hề khiên cưỡng. Lối kể chuyện đơn giản khiến cho độc giả không có cảm giác nặng nề, giáo điều khi tiếp cận tác phẩm.