[…]
– Pardon – Xin lỗi! Tôi hay gặp cô trên các chuyến bay sang Việt Nam?
– Oui, Monsieur! Dạ, thưa ông.
Cô gái liếc nhanh anh và đáp lại một cách lễ phép, giọng cô nhẹ nhàng rất chuẩn giọng Paris. Dù anh chỉ khoảng ba mươi tuổi, còn khá trẻ và gương mặt đẹp không thua gì tài tử Alain Delon, nhưng sau khi đáp lại anh thì cô không nhìn anh và tỏ vẻ không muốn nói chuyện thêm.
Anh chợt lúng túng khác hẳn vẻ tự tin linh hoạt thường trực. Rồi như sợ bị cô ngó lơ, anh nói một hơi:
– Tôi gặp cô lần này là lần thứ năm, chắc cô là người Việt Nam? Nói theo người Việt Nam là xem như có duyên. Cô có thể vui lòng cho tôi được làm quen?
Không biết có phải vì cái cách anh nói vội vàng gấp gáp, hay vì anh nhắc tới chữ “duyên” theo nhà Phật – prédestiné, mà cô chợt bật cười một cách thân thiện và nhìn anh ngầm đồng ý.
Ôi! Ngay cả khi chuyến bay gặp bão cũng không làm anh cảm thấy chao đảo chếnh choáng như lúc này khi bắt gặp nụ cười của cô, nụ cười có hai lúm đồng tiền tròn xoay mê hoặc.
Còn cô, bỗng dưng tim đập mạnh, nhanh hơn mấy nhịp khi bắt gặp ánh mắt đầy ngưỡng mộ của người đàn ông Pháp, mà cô biết là chuyên gia cao cấp của hãng hàng không Air France.
Và đó là sự mở đầu cho những khám phá về nhau, bắt đầu cho một mối quan hệ kéo dài trong nhiều năm mà cả anh và cô đã bao lần hỏi nhau: Có phải mình yêu nhau? Để rồi treo câu hỏi đó lơ lửng, vẫn cứ đắm đuối bên nhau hết năm này tháng nọ, nhưng mãi cũng chỉ dừng lại ở đúng nụ hôn đầu tiên…
Cô là du học sinh đang theo học ngành báo chí ở Đại học Lille, một thành phố cổ ở phía bắc nước Pháp, cách Paris 200 km.
Qua một số sinh viên Việt Nam du học trước đó, cô biết được hãng Air France có những chuyến bay cho thực tập sinh tiếp viên bay sang Việt Nam, và nếu đi trên các chuyến này thì gần như được miễn tiền vé, chỉ phải trả tiền thuế dịch vụ sân bay. Và thế là vào các kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, cô lại bay về Việt Nam thăm ba mẹ mình.
Còn anh, một tiến sĩ chuyên gia ngành Tâm lý học hàng không, phụ trách đào tạo tiếp viên của hãng Air France. Cứ cách 5-6 tháng, anh lại cùng đồng nghiệp đưa một khóa tiếp viên thực tập chuyến bay quốc tế, và không biết do tình cờ hay do “thần linh” sắp đặt, trên các chuyến anh đưa thực tập sinh tiếp viên bay sang Việt Nam, anh đều được gặp cô.
Anh hỏi cô tại sao luôn chọn hàng số 6 và ngồi ghế A, cô nói số 6 là ngày sinh nhật và cô thích con số đó, còn ghế A đơn giản là vì nó sát cửa sổ có thể ngắm mây trôi trong khoảng không gian bao la vùng trời.
Cô cũng hỏi anh tại sao lại thích cô, một cô gái châu Á không có gì nổi bật, trong khi bên cạnh anh toàn những nhan sắc không thua gì các hoa hậu, (nữ tiếp viên của Air France nổi tiếng xinh đẹp mà). Anh nhìn vào mắt cô và nói: Vì em có đôi mắt như hồ nước làm anh chết chìm trong đó…
Cô nghe xong cười, tự nhủ, đàn ông Pháp đúng là “danh bất hư truyền” trong chuyện nịnh phái đẹp. Nhưng quả thật cô đã bị anh chinh phục.
Sách Qua những miền yêu. Nguồn: NXB Văn hóa – Văn nghệ TP.HCM. |
[…]
Cây cầu Ponts des Arts có từ năm 1804, bắc qua dòng sông Seine, được mệnh danh là “Cầu tình yêu” với hàng triệu cái khóa giao tình thề ước yêu nhau trọn đời. Và cô đánh dấu nụ hôn đầu đời với anh ngay trên cây cầu danh tiếng này.
– Mình đặt một cái khóa tình ở đây em nhé?
– Dạ, nhưng em muốn giữ chìa khóa, không muốn vứt nó xuống sông.
– Em muốn giữ chặt anh? Hay không tin anh?
– Em không muốn chiếc chìa khóa của hai đứa mình sẽ lẫn với những chiếc chìa khóa khác dưới đáy dòng sông. Em muốn luôn được nhìn thấy nó. Em sẽ đeo nó ở cổ.
– Có phải em không muốn ở lại Paris cùng anh?
– Dạ, đừng nhìn em như thể em sẽ tan biến…
– Anh sợ em tan biến thật đó. Cứ nghĩ đến chuyện em trở về Việt Nam và anh không được gặp em hàng tuần, anh thật sự thấy tim mình đang loạn nhịp.
– Rồi anh vẫn bay sang Việt Nam mà. Mình gặp nhau ở Sài Gòn. Em sẽ đưa anh đi hết hang cùng ngõ hẻm thành phố của em. Cũng có những kiến trúc như một Paris phương Đông.
– Nhưng lâu lắm, phải tới nửa năm một lần anh mới bay qua. Mà thế thì anh sẽ mắc bệnh tương tư vì nhớ em.
– Thì anh xem như là thử thách của hai chúng mình.
Cầu Ponts des Arts. Ảnh: Huffington Post. |
[…]
Đúng hai tháng sau khi về Việt Nam, cô được phân công làm việc tại cửa khẩu Tân Sơn Nhất. Đang lúi húi với xấp tài liệu, cô nghe ai đó gọi tên mình trong ồn ào của tiếng loa thông báo các chuyến bay.
Ngẩng mặt lên, bất ngờ đến tim đập loạn xạ, anh đang đứng đó cùng những đồng nghiệp của cô, nheo mắt nhìn cô cười thật tươi.
Anh cho biết đã xin hãng cho sang làm đại diện ở Việt Nam, văn phòng ở Sài Gòn, mà lý do duy nhất là để được gần bên cô.
[…]
– Anh đưa mẹ sang gặp gia đình em nhé!
– Dạ, chưa được đâu anh. Ba mẹ em không ngăn cản, nhưng họ đang bối rối vì em yêu một người ngoại quốc. Để từ từ cho ba mẹ em quen.
– Mẹ anh, em đã gặp mấy lần rồi, bà yêu quý em lắm, nhắc luôn. Bà rất thích em làm con dâu của bà.
– Nhưng em chưa chuẩn bị làm vợ…
Thật ra trong cô, trái tim tuy đã ngả nghiêng có chiều xuôi về anh, nhưng cô vẫn cảm thấy hình như có gì đó chưa gắn kết, khi bên anh, cô thấy mình nhỏ bé, như một cô học trò, và cái bóng của anh quá lớn, không chỉ vị trí của anh trong hãng Air France, mà anh còn là một người thông tuệ, bất kể cô muốn gì, nghĩ gì, hình như anh đều đoán trước được, điều đó làm cô hơi e dè, cảm thấy không tự tin trước anh.
Cô nói điều đó với anh trong một chiều cuối năm ở Sài Gòn, trước khi anh về lại Paris nghỉ Giáng sinh. Cô biết anh rất buồn.
Và cô lại tự hỏi: Có phải mình yêu nhau? Câu hỏi ấy cứ lơ lửng trống vắng trong trái tim cô mỗi một ngày xa anh…