Connect with us

Sách hay

Đừng tự hào mình nghèo mà giỏi, hãy tự hỏi vì sao học giỏi mà nghèo

Được phát hành

,

Lời nói của cậu bạn cá biệt khiến Chảo Yến ấm ức, nhưng sau này, cô luôn coi đó là lời dạy, một động lực để vượt khó.

Đường ngược chiều là tự truyện của Chảo Yến – cô gái người Dao đầu tiên ở bản làng Nậm Chạc, Lào Cai đỗ đại học, giành được suất học bổng trị giá hơn 50.000 USD của chương trình Erasmus Mundus.

Được sự đồng ý của công ty Sống – đơn vị nắm bản quyền sách – Zing trích đăng một phần nội dung tác phẩm.

Thật ra vẫn còn một lý do nữa khiến tôi thấy đường về nhà nặng bước chân.

Đó là anh Tài. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều xem có nên nói điều này ra hay không và tôi quyết định sẽ nói.

Tai sao hoc gioi van ngheo anh 1

Chảo Thị Yến. Ảnh: Fb nhân vật.

Vết thương đau nhất là từ lời nói

Thời gian đầu tôi đi học, anh Tài vẫn rất thương tôi. Anh đi làm thuê đủ mọi việc bên Trung Quốc để phụ bố mẹ nuôi chị và hai đứa em đi học.

Anh rất khỏe, anh đi cuốc nương nửa buổi chiều bằng tôi cuốc cả ngày, anh chẳng nề hà việc gì, lại là người rất tốt nên cả làng quý. Anh ít nói, rất ít nói, nên cả tôi cũng không hiểu anh nghĩ gì, vì thế cũng không biết anh có thích đi học không.

Tôi khi ấy chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ vì cái niềm khao khát đến trường mà cứ cố chấp đi, còn anh, anh có tấm lòng bao la hơn tôi, anh lo cho bố mẹ hơn tôi nên anh không cho phép bản thân anh muốn đi học, có lẽ thế.

Nhiều lần tôi cũng thấy tủi thân thay anh, vì cả nhà ba chị em đều được đi học, chỉ mình anh phải ở nhà, nhưng tôi luôn tự nhắc nhở bản thân, sau này tôi học xong, tôi có việc làm rồi, nhất định tôi sẽ lo cho anh và bố mẹ tôi.

Những lần về nhà, anh đèo tôi xuống phố bắt xe xuống trường, tôi hay nói với anh: “Anh Tài, anh đừng lấy vợ sớm nhé, anh phải đợi em học xong, nhà mình đỡ nghèo rồi hãy lấy vợ”.

Anh nói: “Anh biết rồi, cũng đã có ai lấy đâu”. Vậy là tôi lại thấy yên tâm. Tôi không biết tôi yên tâm vì điều gì, chỉ là tôi thấy an lòng khi anh chưa muốn lấy vợ. Tôi thật ích kỷ!

Dần về sau, tôi với anh Tài chẳng còn có thể nói chuyện với nhau được nữa, hoặc có nói nhưng rất ít. Tôi vẫn rất muốn nói chuyện với anh, nhưng mỗi lần nhìn anh, tôi lại thấy sợ và đau lòng. Hơn ai hết, tôi là người cảm nhận rõ nhất những gì anh đang trải qua, nên tôi thấy như chính mình mới là người phá hủy anh Tài của tôi ngày xưa.

Bố mẹ kể: “Anh Tài bây giờ không chịu khó đi làm nữa Yến ạ, anh lười lắm, chỉ thích đi săn thú với gà rừng hoặc là ngủ cả ngày thôi, anh con thay đổi thật rồi”.

Bố mặt đen sạm, nhăn trán, nheo mắt khi mặt trời vô tình rọi vào mặt, bố nói: “Anh con bị các cậu, các thím nhà con nói ra nói vào nhiều quá nên bây giờ không còn như trước, hôm nọ anh con nói bố mẹ không thương anh”, rồi bố ngắt lại, ánh mắt đầy cay đắng.

Tôi biết rõ những gì mấy ông chú bà thím nhà tôi hay nói với anh Tài, bởi những câu đấy họ cũng từng nói với tôi hồi tôi chưa được đi học. Thím nói với tôi: “Tội nghiệp Yến với Tài, ngày nào cũng lên rẫy, làm bao nhiêu cũng đưa hết tiền cho cái Mai, chứ hai đứa chẳng được gì”.

Bác tôi cũng nói: “Bố mẹ mày thiên vị cái Mai, mày với thằng Tài vất vả làm quần quật chẳng được gì, làm bao nhiêu cũng không được tiêu”.

Thằng Tâm thì bị cho vào diện bị ghét, các bác được dịp: “Bố mẹ cháu ấy, cứ như chỉ có Mai với Tâm là con ruột, còn cháu với Tài cứ như người làm vậy”.

Tôi là đứa rất ít khi bị lay động bởi những kiểu nói xấu sau lưng, nên dù các thím, các bác có nói gì tôi cũng im lặng. Cũng có lúc tôi thấy tủi thân, nhưng mỗi lần chị về nhà, tôi vui trở lại và quên hết những lời nói đó.

Còn anh Tài, anh phải chịu đựng nhiều hơn tôi trong thời gian dài hơn tôi với nhiều lời lẽ nặng nề hơn tôi, vậy nên sau này anh không còn là anh Tài ngày xưa của tôi nữa.

Mẹ lại vừa kể vừa ngậm nước mắt: “Hôm nọ đi cấy, cậu Minh nói bố mẹ không thương anh Tài, bố mẹ không lo cho anh Tài, chỉ lo cho mấy đứa đi học. Cậu nói để xem sau này là cái thằng suốt ngày cuốc đất nuôi bố mẹ hay mấy đứa đi học nuôi bố mẹ”.

Mẹ nói với cậu: “Con nào chả là con, tại Tài không đi học nên đi làm rẫy, chứ Tài mà đi học thì hai mạng già này cũng sẽ lại cố gắng làm đến hơi thở cuối cùng để nuôi. Cậu là cậu nó, là em trai chị, đã không an ủi được cháu thì thôi, đằng này lại suốt ngày xuyên tạc sau lưng, chẳng trách Tài bây giờ không chịu làm”.

Mẹ mắng cậu như thế tức là sự chịu đựng của mẹ đã vượt quá giới hạn, là khi sự cay đắng đủ để mẹ không còn muốn nhìn mặt cậu nữa. Nhìn bố mẹ buồn, tôi chỉ biết an ủi: “Sau này anh con sẽ hiểu thôi, bố mẹ không phải nghĩ nhiều đâu”.

Tôi thương anh nhiều hơn, nhưng tôi không cách nào để chia sẻ với anh, không cách nào mở miệng hỏi anh lý do thật sự phía sau là gì và tôi lại chọn sự im lặng. […]

Cuộc đời này là thế, vết thương đau nhất, để lại sẹo sâu nhất chính là từ lời nói. Những lời nói tiêu cực mà cứ liên tục nói ra trong một thời gian dài sẽ trở thành một gánh nặng vô hình, một nỗi ám ảnh khiến ta vốn chẳng còn biết đâu là chân lý.

Tai sao hoc gioi van ngheo anh 2

Sách Đường ngược chiều. Ảnh: Sống.

Nói xấu đúng thời điểm, lại là chất kích nổ

Nhưng cũng những lời nói xấu, mà nói ra đúng thời điểm, lại như kích ngòi cho quả bom đấu tranh trong bạn nổ ra một cách mạnh mẽ mà sự kiểm soát khi ấy là không cần thiết.

Thằng Hoàng là học sinh cá biệt ở lớp A3, sau đó được chuyển sang lớp tôi. Vậy là nguyên “nồi” cá… biệt nhận thêm một “con cá” nữa.

Nó nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp tôi, nhưng với cương vị là lớp trưởng, tôi không thể để cậu ta muốn ngủ trong lớp là ngủ, muốn dùng điện thoại trong giờ là dùng, muốn đi học là đi và muốn nghỉ là nghỉ.

Điều tôi thấy không thể cho qua nhất là hành vi nói chuyện trong lớp, cứ vào lớp là nó với các bạn khác lại ồn ào nói đủ các chủ đề từ bản làng, xã phường, xa hơn là cấp tỉnh, cấp trung ương quốc gia, rồi tràn lan sang quốc tế.

Thế là tôi quát nó, nó quát lại tôi: “Này, tớ nói cho lớp trưởng biết nhé, đừng tự hào mình nghèo mà học giỏi, mà hãy tự hỏi vì sao mình học giỏi mà vẫn nghèo”.

Một ngụm nước mắt trong miệng khiến tôi không thể nào nói gì thêm nữa. Đó là một sự tổn thương sâu sắc chạm đến tận cùng của vết thương lòng mà tôi không bao giờ muốn khơi lên.

Tính tôi hay khóc, nhưng từ khi lớn lên và ý thức được mọi chuyện, tôi cố không khóc trước mặt người khác. Dù đau lòng cỡ mấy nhất định tôi sẽ ấn nó xuống, để đêm về hay ít nhất là khi một mình tôi mới khóc.

Nhưng nếu để tôi mở miệng nói ra là kiểu gì cũng không ghìm cơn khóc xuống được. Lần đó cũng thế, thằng Hoàng nói xong, tôi không còn nói thêm lời nào.

Tôi im lặng, nhưng đêm đó về, tôi khóc cả đêm. Tôi thấy rất tổn thương. Tôi thật sự muốn bỏ cuộc. Nhưng càng muốn bỏ cuộc bao nhiêu thì quyết tâm đi học trong tôi lại trào dâng bấy nhiêu.

Tôi tuyên bố với hội Mây và Nhật: “Tao nhất định sẽ trở thành người đỗ đại học ở xã mình”, mặc dù khi ấy đại học vẫn còn hơi mơ hồ và khá xa vời. Nhưng vì tôi đã tuyên bố nên tôi phải thực hiện được, tôi chỉ nghĩ rất đơn giản là tôi học đại học xong sẽ giàu.

Mỗi lần tôi thấy muốn bỏ cuộc, câu nói của thằng Hoàng lại vang bên tai tôi, vậy là năng lượng lại tự dâng lên đột ngột như vừa được xung ít điện vài nghìn “ki-lo-oắt” vậy.

Cũng nhờ thằng Hoàng và các bạn trong lớp nên vẫn như thường lệ, thầy Sa Anh “ưu ái” lớp tôi một cách tuyệt đối. Lớp tôi luôn được thầy nhắc đến mỗi giờ sinh hoạt như là một tập thể điển hình, là thước đo hoàn hảo nhất để xếp loại thi đua vượt bét.

Và cũng do lớp tôi buộc thầy Sa Anh phải kéo dài buổi sinh hoạt, để thầy kể cho cả trường nghe về một câu chuyện, câu chuyện về hai anh người dân tộc.

Thầy kể, ngày trước ở trường nội trú, có hai cậu người dân tộc đỗ đại học hệ cử tuyển. Mới từ trên núi xuống chưa quen, nên năm đầu hai anh học rất bình thường.

Thế nhưng từ năm hai trở đi, hai anh ấy cố gắng gấp nhiều lần những người bình thường, kết quả là mấy năm liền hai anh là sinh viên xuất sắc, sau được nhà trường giữ lại làm giảng viên. Nhưng vì học cử tuyển, nếu ở lại trường dạy các anh sẽ bị tỉnh phạt tiền, nên các anh về phục vụ quê hương.

“Đấy, các em thấy không? Chúng ta không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh được, chúng ta phải cố gắng, chỉ có cố gắng chúng ta mới trở nên xuất chúng được. Các em ạ! Bây giờ các em mà không cố gắng, các em sẽ lại về với bản, với tiêu chí giàu là: Mỗi gia đình một năm thu hoạch được tấn thóc, có hai con gà mái, một con gà trống, một con lợn nái với một con trâu, như thế bao giờ các em mới thoát được cảnh nghèo đói”.

“Nhất là cái lớp 11A4 kia kìa, tôi nói thật là A4 rất thông minh, các em rất thông minh, thậm chí các em thông minh hơn các bạn khác, nhưng vì các em đang ở độ tuổi muốn chứng minh bản thân nên các em không cố gắng”.

“Cậu Quẩy, cậu Kiên, cậu Hoàng rồi cậu Tùng, các em đều rất thông minh, gia đình lại điều kiện, tại sao các em không dùng cái sự thông minh ấy để mà cố gắng?”.

Đó là buổi chào cờ im lặng nhất, nghiêm túc nhất của trường từ xưa đến nay. Tất cả đều ngồi im, từng câu, từng chữ của thầy nhẹ nhàng len lỏi vào não và thôi miên tôi tự lúc nào không hay.

Tôi thuộc từng câu, từng từ, từng lời thầy nói, nhất là tiêu chí giàu của bản làng trên tôi. Tôi càng thêm quyết tâm để đỗ đại học, để chứng minh cho thằng Hoàng thấy: Học giỏi sẽ giàu.

Thế nhưng càng cố gắng chứng minh, tôi càng thấy lời thằng Hoàng nói là đúng, trước đó tôi tổn thương là vì chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói, bây giờ tôi hiểu hết thì mới ngộ ra đó chính là một lời dạy. Chính câu nói này đã tác động rất mạnh đến tôi, nó luôn đồng hành cùng tôi trên mọi chặng đường khó khăn sau này.

“Đừng tự hào mình nghèo mà học giỏi, hãy tự hỏi vì sao mình học giỏi mà vẫn nghèo”.

Nguồn: https://zingnews.vn/dung-tu-hao-minh-ngheo-ma-gioi-hay-tu-hoi-vi-sao-hoc-gioi-ma-ngheo-post1111248.html

Sách hay

Tại sao cần điện hạt nhân?

Được phát hành

,

Bởi

Trong hai cuốn sách về năng lượng, khí hậu, hai tác giả Richard Rhodes và Bill Gates đánh giá điện hạt nhân là nguồn năng lượng phát thải thấp, quan trọng với hành trình tiến đến Net Zero.

Theo ước tính của Liên hợp quốc, dân số thế giới sẽ đạt khoảng 10,4 tỷ người vào năm 2100, tức tăng hơn 25% so với hiện nay. Không chỉ quy mô dân số gia tăng, mà mức sống cũng ngày càng tăng cao, chuyển từ sinh tồn sang thịnh vượng.

Điều này đặt ra một trong những thách thức lớn nhất của thế kỷ 21: Làm chậm quá trình nóng lên toàn cầu và giảm thiểu tác động của biến đổi khí hậu trong khi vẫn đáp ứng nhu cầu sử dụng năng lượng để phát triển của nhân loại.

Khoa học cho thấy để ngăn chặn những tác động tồi tệ nhất của biến đổi khí hậu và bảo tồn một hành tinh phù hợp cho sự sống, nhiệt độ toàn cầu phải giới hạn mức tăng không quá 1,5°C so với trước thời kỳ công nghiệp. Hiện tại, Trái đất đã nóng hơn khoảng 1,2°C so với cuối những năm 1800 và lượng khí thải vẫn tiếp tục tăng.

Để giữ mức nóng lên toàn cầu không quá 1,5°C (như đã nêu trong Thỏa thuận Paris), lượng khí thải phải giảm 45% vào năm 2030 và đạt mức phát thải ròng bằng 0 (Net Zero) vào năm 2050. Điều này đòi hỏi một cuộc cách mạng triệt để trong các phương thức sản xuất, tiêu thụ và di chuyển của con người.

Ngành năng lượng là nguồn phát thải khoảng 3/4 lượng khí nhà kính hiện nay và nắm giữ chìa khóa để ngăn chặn những tác động tồi tệ nhất của biến đổi khí hậu. Thay thế năng lượng gây ô nhiễm từ than, khí đốt và dầu bằng nguồn năng lượng tái tạo như gió hoặc Mặt trời sẽ làm giảm đáng kể lượng khí thải carbon.

Tính đến tháng 6/2024, 107 quốc gia, chiếm khoảng 82% lượng khí thải nhà kính toàn cầu, đã thông qua các cam kết phát thải ròng bằng 0 với thời hạn đạt mục tiêu khác nhau. Việt Nam đã phê duyệt Thoả thuận Paris về biến đổi khí hậu vào năm 2016, cam kết đạt Net Zero vào năm 2050.

Nhằm đáp ứng nhu cầu điện về dài hạn, đồng thời hướng đến thực hiện cam kết trên, mới đây Thủ tướng Phạm Minh Chính cho biết Chính phủ đã đề xuất cấp có thẩm quyền tái khởi động dự án điện hạt nhân, phát triển mạnh điện gió ngoài khơi.

Trong hai cuốn sách Thảm họa khí hậuNăng lượng: Lịch sử nhân loại từ than củi tới hạt nhân, các tác giả chỉ ra những ưu và nhược điểm của năng lượng hạt nhân, lý giải vì sao các quốc gia nên triển khai nguồn năng lượng này.

Điện hạt nhân là thiết yếu để tiến tới Net Zero

Trong Năng lượng: Lịch sử nhân loại từ than củi tới hạt nhân, Richard Rhodes so sánh: chuyển từ than đá sang khí đốt tự nhiên là quá trình khử carbon, còn từ than đá sang điện hạt nhân là khử carbon triệt để. Bởi lẽ khí đốt tự nhiên giảm được lượng CO2 khoảng một nửa so với đốt than; còn điện hạt nhân chỉ tạo ra khí nhà kính trong lúc xây dựng, khai thác, xử lý nhiên liệu, bảo trì và ngừng hoạt động – tương tự với điện Mặt trời. Điện hạt nhân và điện Mặt trời đều chỉ tạo ra khoảng 2% đến 4% lượng CO2 so với nhà máy nhiệt điện chạy than và khoảng 4% đến 5% so với nhà máy điện chạy bằng khí đốt tự nhiên.

Trong Thảm họa khí hậu, Bill Gates chỉ ra rằng không chỉ vượt trội về khả năng giảm thiểu carbon, điện hạt nhân còn được chứng minh là nguồn năng lượng được sản xuất hữu hiệu nhất trên một đơn vị vật liệu.

nang luong hat nhan anh 1

Biểu đồ minh họa đơn vị vật liệu cần để xây dựng nhà máy điện mặt trời, nước, gió, nhiệt điện, than đá, hạt nhân và khí tự nhiên trong sách Thảm họa khí hậu. Ảnh: Omega Plus/Fonos.

Cột trong biểu đồ của điện hạt nhân thấp đáng kể khi so với nguồn năng lượng từ Mặt trời, gió, nước, địa nhiệt. Điều này nghĩa là mỗi đơn vị vật liệu đầu tư cho xây dựng và vận hành nhà máy điện hạt nhân, ta nhận được nhiều năng lượng hơn so với các cách khai thác điện khác.

Hơn nữa, nhà máy điện hạt nhân có công suất ổn định hơn các nguồn năng lượng khác: không phải lúc nào cũng có Mặt trời chiếu sáng, không phải lúc nào gió cũng thổi, không phải lúc nào nước cũng đổ xuống các tua-bin của đập.

Richard Rhodes lấy ví dụ Mỹ vào năm 2016: các nhà máy điện hạt nhân có hệ số công suất trung bình 92,1%, tương đương với công suất hoạt động đạt mức 336 ngày mỗi năm. 29 ngày công suất còn lại dành cho công tác bảo trì.

Trong khi đó, hệ thống thủy điện đạt 38% công suất tối đa; tua-bin điện gió đạt 34,7%; trang trại điện Mặt trời chỉ đạt 27,2%. Ngay cả các nhà máy chạy bằng than hoặc khí đốt tự nhiên cũng chỉ tạo ra điện trong khoảng một nửa thời gian của năm.

Cũng với những dẫn chứng tương tự, Bill Gates khẳng định năng lượng hạt nhân tạo ra từ phản ứng phân hạch là “nguồn năng lượng không phát thải carbon duy nhất có thể cung cấp năng lượng ổn định cả ngày lẫn đêm, qua mọi mùa, ở hầu hết mọi nơi trên Trái Đất và đã được chứng minh là có thể triển khai trên quy mô lớn”.

Hiện nay tại Mỹ – quốc gia sản xuất điện hạt nhân lớn nhất thế giới, khoảng 20% điện năng đến từ các nhà máy hạt nhân. Pháp là nước có tỉ trọng điện hạt nhân cao nhất thế giới, chiếm 70% sản lượng điện.

Bill Gates cho rằng nếu không sử dụng năng lượng hạt nhân thì khó thấy được tương lai loại bỏ carbon khỏi lưới điện với giá cả phải chăng. Năm 2018, phân tích gần 1.000 kịch bản đạt Net Zero tại Mỹ, các nhà nghiên cứu tại Viện Công nghệ Massachusetts nhận thấy các trường hợp chi phí thấp nhất đều cần sử dụng một nguồn điện sạch và luôn sẵn có như năng lượng hạt nhân.

Chất vấn những quan ngại về điện hạt nhân

Tuy nhiên, điện hạt nhân hiện vẫn vấp phải nhiều tranh cãi và phản đối trên thế giới. Bên cạnh quan ngại về chi phí sản xuất – đầu tư và hiệu quả kinh tế, nổi bật hơn cả là lo lắng về vấn đề an toàn.

Chỉ trong hơn 40 năm, đã có 3 tai nạn hạt nhân khiến thế giới bàng hoàng. Sự cố Three Mile tại Pennsylvania (Mỹ) vào năm 1979 phá hủy lò phản ứng nhưng không phá hủy cấu trúc cách ly bằng thép và bê tông, chỉ phát tán lượng phóng xạ tối thiểu vào khí quyển.

Vụ tai nạn tại Chernobyl năm 1986, đã phá hủy lò phản ứng (lò này bị thiếu cấu trúc cách ly). Lò phản ứng cháy mất kiểm soát trong 14 ngày và phát tán lượng phóng xạ đáng kể vào không khí.

Thảm họa hạt nhân Fukushima (Nhật Bản) xảy ra vào tháng 3/2011 sau một trận động đất và sóng thần lớn. Sóng thần làm ngập hệ thống cung cấp điện và hệ thống làm mát của ba lò phản ứng, khiến chúng tan chảy và nổ tung, phá vỡ cấu trúc cách ly.

nang luong hat nhan anh 2

Sách Năng lượng: Lịch sử nhân loại từ than củi tới hạt nhân Thảm họa khí hậu.

Những vụ tai nạn kể trên đã hướng sự quan tâm với vấn đề hạt nhân chủ yếu tập trung vào mặt rủi ro. Tuy nhiên, cả Richard Rhodes và Bill Gates đều lập luận rằng nếu nhìn rộng ra, rủi ro an toàn của điện hạt nhân thấp hơn so với các nguồn năng lượng khác.

Theo báo cáo đệ trình lên Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA) vào tháng 6/2011, không tìm thấy ảnh hưởng có hại cho sức khỏe với 195.345 cư dân sống ở khu vực lân cận của nhà máy Fukushima Daiichi sau khi họ được kiểm tra sức khỏe vào cuối tháng 5/2011. Tất cả 1.080 trẻ em xét nghiệm phơi nhiễm tuyến giáp cho thấy kết quả trong giới hạn an toàn.

Đến tháng 12, chính quyền kiểm tra sức khỏe cho khoảng 1.700 cư dân đã được sơ tán từ ba thành phố cho thấy hai phần ba đã bị phơi nhiễm phóng xạ bên ngoài trong giới hạn quốc tế bình thường là 1 mSv/năm, 98% là dưới 5 mSv/năm và mười người bị phơi nhiễm với hơn 10 mSv.

Không có sự phơi nhiễm lớn nào với cộng đồng, cũng không có ca tử vong nào do phóng xạ, nhưng có đến có 761 ca tử vong “liên quan đến thảm họa”, đặc biệt là người già phải rời bỏ nhà ở và bệnh viện vì lệnh sơ tán bắt buộc và các biện pháp phòng tránh phóng xạ khác.

“Trong tất cả công nghệ năng lượng quy mô lớn, ngành hạt nhân có số vụ tai nạn ít nhất và số người chết ít nhất”, Richard Rhodes viết. Tác giả trích dẫn một nghiên cứu năm 2007 trên tạp chí y khoa Lancet của Anh. Trong đó cho thấy các dự án điện hạt nhân dẫn đến nguy cơ tử nghiệp ở mức khoảng 0,019 mỗi TWh(47), phần lớn là ở giai đoạn khai mỏ, chạy tua-bin, và các giai đoạn tạo năng lượng.

Đây là con số nhỏ trong bối cảnh vận hành bình thường. Để dễ hình dung, một lò phản ứng bình thường đang vận hành ở Pháp sẽ sản xuất 5,7 TWh một năm. Tức là hơn 10 năm hoạt động liên tục mới xảy ra một tai nạn gây tử vong.

Bên cạnh đó, Richard Rhodes đưa ra những báo cáo dẫn chứng rằng những tai nạn và thiệt hại liên quan đến điện hạt nhân chủ yếu gây ra bởi lỗi trong vận hành quản lý, hơn là lỗi trong công nghệ và sử dụng.

Bill Gates ví von rằng tránh né năng lượng hạt nhân với lý do an toàn thì tương tự loại bỏ ôtô vì nguy cơ tai nạn. Mà theo ông, thực tế thì “Năng lượng hạt nhân gây thiệt hại nhân mạng ít hơn nhiều so với ôtô. Xét về khía cạnh này, nó gây ra ít cái chết hơn nhiều so với bất kỳ loại nhiên liệu hóa thạch nào”.

Do đó, ông khuyến khích con người cải thiện công nghệ hạt nhân, “giống những gì chúng ta đã làm với ôtô, bằng cách phân tích từng vấn đề và tiến hành giải quyết chúng bằng sự cải tiến”.

Khép lại công trình của mình, Richard Rhodes nhận định nhân loại sẽ cần tất cả nguồn năng lượng từ gió, năng lượng Mặt trời, thủy điện, hạt nhân, khí đốt tự nhiên nếu muốn hoàn thành mục tiêu khử carbon. Mỗi hệ thống năng lượng đều có ưu và nhược điểm riêng, nhưng có lẽ như Bill Gates nghĩ, quan trọng nhất là một kế hoạch cụ thể để phát triển các lưới điện mới – với khả năng cung cấp điện không carbon ổn định, giá cả phải chăng và sẵn sàng đáp ứng nhu cầu sử dụng.

Đọc được sách hay, hãy gửi review cho Tri Thức – Znews

Bạn đọc được một cuốn sách hay, bạn muốn chia sẻ những cảm nhận, những lý do mà người khác nên đọc cuốn sách đó, hãy viết review và gửi về cho chúng tôi. Tri Thức – Znews mở chuyên mục “Cuốn sách tôi đọc”, là diễn đàn để chia sẻ review sách do bạn đọc gửi đến qua Email: [email protected]. Bài viết cần gửi kèm ảnh chụp cuốn sách, tên tác giả, số điện thoại.

Trân trọng.

Nguồn: https://znews.vn/tai-sao-can-dien-hat-nhan-post1511051.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Cuộc đời soi tỏ

Được phát hành

,

Bởi

Cuốn sách là một tuyển tập cảm động những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng đầy riêng tư giữa một nhà phân tâm học và các bệnh nhân của ông. “Cuộc đời soi tỏ” tiết lộ nghệ thuật thấu hiểu có thể soi tỏ những trải nghiệm phức tạp, rối bời và rất “con người”.

Tôi đã điều trị cho những bệnh nhân trong các bệnh viện tâm thần, phòng khám tâm lý trị liệu, trung tâm trẻ em và thanh thiếu niên, phòng khám tư…

Trong hai mươi lăm năm qua, tôi làm nghề phân tâm học. Tôi đã điều trị cho những bệnh nhân trong các bệnh viện tâm thần, các phòng khám tâm lý trị liệu và tâm lý trị liệu pháp y, các trung tâm trẻ em và thanh thiếu niên, và cả phòng khám tư. Tôi đã gặp trẻ em, thanh thiếu niên và người trưởng thành để tham vấn, giới thiệu và trị liệu tâm lý một lần mỗi tuần.

Tuy nhiên, phần lớn tôi làm phân tâm học với người lớn – gặp gỡ một người trong năm mươi phút, bốn hoặc năm lần một tuần, trong suốt nhiều năm liền. Tôi đã dành hơn 50.000 giờ với các bệnh nhân. Chất liệu của công việc đó tạo nên chất liệu của cuốn sách này.

Tam ly anh 1
Ảnh minh họa.Nguồn: The Psych Professionals.

Các chương tiếp theo là những câu chuyện được rút ra từ công việc hằng ngày. Chúng có thật, tuy nhiên tôi đã chỉnh sửa mọi chi tiết nhận dạng vì mục đích bảo mật.

Lúc này hay lúc khác, phần lớn chúng ta từng cảm thấy bị mắc kẹt bởi chính suy nghĩ và hành động do mình tạo ra, bị cuốn vào những thôi thúc hoặc lựa chọn ngu ngốc của bản thân; bế tắc trong những bất hạnh hoặc sợ hãi; bị cầm tù bởi chính lịch sử của bản thân.

Ta cảm thấy không thể bước tiếp nhưng vẫn luôn tin rằng phải có một con đường. “Tôi muốn đổi thay, nhưng không muốn thay đổi”, một bệnh nhân từng nói với tôi với vẻ hoàn toàn “vô tội”. Vì công việc của tôi là giúp mọi người thay đổi, cuốn sách này nói về sự thay đổi. Và bởi vì thay đổi và mất mát có mối liên hệ sâu sắc – không thể thay đổi mà không có mất mát – nỗi mất mát ám ảnh cuốn sách này.

Triết gia Simone Weil miêu tả cách hai tù nhân trong phòng giam liền kề học cách nói chuyện với nhau bằng cách gõ lên tường trong một thời gian dài. “Bức tường chính là thứ ngăn cách họ, nhưng nó cũng là phương tiện giao tiếp của họ,” bà viết. “Mọi sự chia cắt đều là một kết nối”.

Cuốn sách này nói về bức tường đó. Về khát khao trò chuyện, thấu hiểu và được hiểu của chúng ta. Nó cũng là việc lắng nghe nhau, không chỉ là ngôn từ mà còn là khoảng cách giữa chúng. Những gì tôi miêu tả ở đây không diễn ra như một phép màu. Nó là một phần của đời sống hằng ngày – ta gõ, ta lắng nghe.

Nguồn: https://znews.vn/nha-phan-tam-hoc-danh-50000-gio-gap-benh-nhan-post1511767.html

Tiếp tục đọc

Sách hay

Hướng dẫn thực hành để tạo thiện cảm

Được phát hành

,

Bởi

Đọc Vị chính là khám phá các công cụ tạo thiện cảm khi giao tiếp, chẳng hạn như ngôn ngữ cơ thể; tông điệu của giọng nói; sự nhất quán giữa lời nói và hành động cho đến mức năng lượng khi đưa ra ý kiến cá nhân. – Tải ngay ứng dụng Voiz FM tại: voiz.vn/download để nghe trọn vẹn nội dung sách!

Đọc Vị chính là khám phá các công cụ tạo thiện cảm khi giao tiếp, chẳng hạn như ngôn ngữ cơ thể; tông điệu của giọng nói; sự nhất quán giữa lời nói và hành động cho đến mức năng lượng khi đưa ra ý kiến cá nhân. – Tải ngay ứng dụng Voiz FM tại: voiz.vn/download để nghe trọn vẹn nội dung sách!

Henrik Fexeus anh 1Henrik Fexeus anh 2

Hướng dẫn thực hành để tạo thiện cảm

Đọc Vị chính là khám phá các công cụ tạo thiện cảm khi giao tiếp, chẳng hạn như ngôn ngữ cơ thể; tông điệu của giọng nói; sự nhất quán giữa lời nói và hành động cho đến mức năng lượng khi đưa ra ý kiến cá nhân. – Tải ngay ứng dụng Voiz FM tại: voiz.vn/download để nghe trọn vẹn nội dung sách!

Nghệ thuật Đọc vị bất kỳ ai

Nguồn: https://znews.vn/nghe-sach-nghe-thuat-doc-vi-bat-ky-ai-biet-nguoi-biet-ta-tram-tran-tram-thang-post1510522.html

Tiếp tục đọc

Xu hướng